Trùng Nhiên

Chương 267: Nhất kiếm hủy thành ! (2)

Trình Nhiên như không nhận ra thái độ xem thường của Cố Thành Tây, giơ một ngón tay ra, đĩnh đạc nói: “ Phương diện thứ nhất, chúng ta căn cứ vào kế hoạch huy động vốn trong tương lai, lấy ra 10% cổ phần đổi lấy tài chính bên ngoài.”

Trong quy củ, Cố Thành Tây không phản ứng gì, nói chung cũng là có chút kiến thức, không phải là loại trẻ nít nói bừa, song cách này ai chả nghĩ ra được.

Trình Nhiên xòe ngón tay thứ hai nói: “ Phương án thứ hai, lấy thêm một bộ phận cổ phần nữa để nhân viên công ty mua. Chuyện này có thể giảm bớt rất nhiều áp lực tài chính trong sổ sách, cũng nâng thêm lòng trung thành của nhân viên với công ty, kết hợp thành cộng đồng lợi ích.”

Trình Phi Dương gật đầu, xác nhận có khả năng này.

Cố Thành Tây hơi trầm tư, chiêu này quốc xí hay dùng, tất cả doanh nghiệp tư nhân mà ông ta tiếp xúc thì không ai không coi cổ phẩn là mạng sống của mình, lấy một chút ra dùng không khác gì lấy mạng họ. Vậy mà hai cha con này vì công ty phát triển lớp mạnh, sẵn sàng cùng nhân viên công ty kết hợp thành lợi ích chung.

Xem ra ấn tượng trước kia của ông ta là sai, cách này mà áp dụng thì tất nhiên là quá tốt.

Mắt Cố Thành Tây sáng lên, có hi vọng.

Trình Nhiên còn chưa nói hết: “ Điểm thứ ba, phải mở rộng nghiệp vụ chuyển nhượng thu hồi tiền, thu tiền xưa nay luôn là một vấn đề nhức đầu với các doanh nghiệp. Chúng ta không làm chuyện này nữa, giao cho các cơ cấu tài chính và ngân hàng làm, chúng ta bỏ ra một phần chi phí dịch vụ thôi, nhưng được ngân hàng ứng trước tiền hàng, như vậy chúng ta có ngay lượng lớn tiền mặt lưu động mà không cần mòn mỏi đợi khách hàng trả tiền, ảnh hưởng tới hoạch định kế hoạch phát triển của công ty.”

Cố Thành Tây thở gấp, cách này quá hay, nghiệp vụ này ở trong nước đang ở giai đoạn thí nghiệm thôi, chưa triển khai quy mô lớn, từ lúc cải cách mở cửa tới giờ, nhiều chỗ như ném đá qua sông vậy ... Vậy mà thằng bé này biết sao?

“ Còn điểm cuối cùng, chuyện này cần tới cố vấn Cố giúp, sau này chúng ta thành lập chi nhánh ở Bắc Kinh, Nam Kinh, Quảng Châu, Thành Đô ... Tóm lại sẽ thành lập rất nhiều chi nhánh, mà các chi nhánh này cho khách hàng gia nhập, để họ nắm cổ phần. Nếu chúng ta có thể cùng nhân viên công ty kết thành cộng đồng lợi ích, vậy cũng có thể kéo khách hàng vào trong chi nhánh, để lãnh đạo, nhân viên bưu điện thành cổ đông chúng ta. Như vậy lọi ích của chúng ta là lợi ích của họ, kẻ địch của chúng ta là kẻ địch họ, một là không sợ bị các công ty lớn cướp lại địa bàn, hai cũng là giải quyết được vấn đề thanh toán. Vì người ta trả tiền cho công ty mẹ cũng chính là chia tiền thưởng cho bản thân mà .”

Đầu Cố Thành Tây nổ "uỳnh" một cái.

Chiêu cuối cùng này, thực sự quá ác độc, nếu dùng chiêu này đánh tới Thành Đô, bất kể Bối Thác, Alcatel, Ericsson sao có thể là đối thủ.

Gọi là nhất kiếm hủy thành cũng không có gì sai.

Nói ra thì Trình Nhiên đúng là bắt nạt người ta, người như Cố Thành Tây, có học thuật có năng lực, chuyên muôn chắc chắn và tri thức lĩnh vực tương quan sâu rộng. Nếu ở cùng một thời kỳ, ít nhất ở mặt học thuật, Trình Nhiên không phải là đối thủ của ông ta.

Nhưng hoạt động thương nghiệp lại là một trong những hành vi phức tạp nhất của con người, dù anh là người có trí tuệ, không có nghĩa là anh nhìn đúng tính thế, nắm bắt được chính xác cơ hội, hay là có thể đảm bảo đưa anh tới thành công.

Còn Trình Nhiên, y không tốt nghiệp đại học hàng đầu, nhưng thực tế chứng minh, y mẫn cảm với thương nghiệp hơn người khác.

Huống hồ y đứng trên vai người khổng lồ nhìn thế giới.

Cho nên khi Trình Nhiên nói ra những kết luận tổng kết cả kinh nghiệm lẫn tiên tri, Cố Thành Tây như được cánh cửa dẫn tới thế giới mới.

Trình Phi Dương ngay lập tức ký xoẹt một cái, ủy nhiệm cho Cố Thành Tây làm trưởng phòng vận hành thị trường, chuyên môn dùng bối cảnh và mạng lưới quan hệ của mình ở mặt này bôn ba khắp nơi, kiến thiết cho Phục Long.

Cố Thành Tây cũng cẩn thận, chuyện hôm nay chưa tiêu hóa hết, xin ba ngày sẽ có câu trả lời chính xác, cùng báo cáo chi tiết tương quan tới từng phương diện.

Thái độ cẩn trọng của người làm học vấn này làm Trình Phi Dương rất hài lòng, ít nhất không sợ Cố Thành Tây chạy đi nơi khác nữa rồi.

Về tới nhà, Trình Phi Dương ban ngày là người quyết sách tối cao của công ty, nay chỉ huy gần nghìn nhân viên, lại có sở thích rất dân dã, hắn thích nhất là buổi tối đun một phích nước nóng, pha chậu nước ngâm chân nóng bỏng da, sau đó cho chân vào, nước cứ nguội đi là thêm ít nước nóng vào, ngâm tới khi da nhăn nheo mới thôi.

Ngâm chân nước nóng buổi tối, đêm có thể ngủ lèo một giấc tới sáng, bởi thế mà Trình Phi Dương gần như không biết mất ngủ là gì. Đây là bí quyết vì sao mà công ty phát triển phi tốc, áp lực cao, hắn vẫn giữ được tinh thần và thể lực sung mãn.

Thường thường khi Trình Phi Dương ngâm chân, Trình Nhiên cũng học theo, mang cái ghế nhỏ tới, tất nhiên không có chuyện lười như y lại còn đi đun nước, mà tận dụng luôn, ngâm chung với cha mình, kệ cha y trừng mắt, còn mang đĩa trái cây bóc sẵn ra, khi là quýt, khi là táo hoặc dâu.

Đều là mẹ y chuẩn bị cho đấy.

Lúc nhà còn khó khăn không có mấy tiền, Từ Lan chẳng cho Trình Nhiên tiền mua đồ ăn vặt. Đến thương, mấy thứ như chocolate, chỉ khi nào thi thoảng Liễu Anh cho một miếng mới có mà ăn.

Hết cách, đắt quá mà, chocolate nhái trong nước thì không nói làm gì, nhiều loại chocolate nhập khẩu một hộp tới mấy chục đồng, trong khi tiền ăn của Trình Nhiên khi đó 5 đồng bữa thì làm sao phung phí vào thứ đó được. Nhưng mà Từ Lan chưa bao giờ để con trai phải thiếu thốn thiệt thòi, mấy thứ hoa quả đại chúng như táo lê thì cứ thò tay ra là có.

Giờ công ty phát triển lên rồi, mặc dù Trình Phi Dương khống chế cổ phần công ty, tuy tiền trong sổ sách một xu cũng không thể tùy tiện tiêu, nhưng tiền lương tất nhiên vẫn nhận bình thường, còn là lương cao nhất công ty, cộng đủ các khoản vào mỗi tháng hơn một vạn rồi.

Đem so với trước kia hai vợ chồng lương tháng mỗi người bảy tám trăm, chậm lương một cái là phí sinh hoạt gia đình gặp khó thì đã khác hoàn toàn.

Sinh hoạt trong nhà khấm khá hơn, hoa quả trong giỏ ở phòng khách nhiều hơn, chủng loại cũng nhiều hơn. Đặc biệt nhất là Trình Nhiên nhìn thấy trên bàn có cả chocolate cùng kẹo sữa Thỏ Trắng, cùng với loại bánh quy trông rất ngon mắt, không biết có phải là mẹ muốn bù đắp gì đó không.

Nói chung là Từ Lan liên tục thúc giục Trình Nhiên ăn nhiều vào, còn táo lê trong nhà lúc nào cũng gọt sẵn để tủ lạnh, Trình Nhiên căn bản không cần đụng chân đụng tay.

Nhìn Trình Nhiên bê đĩa hoa quả ngồi xuống ngâm chân ké với mình, Trình Phi Dương thực sự cảm giác hết nói: “ Con biết hưởng thụ thật đấy, trước kia cha mỗi ngày chạy không biết bao nhiêu đường đất, nên học được chiêu giải mệt mỏi này, con mới tí tuổi đầu mà cũng có tật xấu lười nhác rồi.”

Đó là thói quen của Trình Phi Dương rồi, không mắng con vài câu không thể hiện được quyền uy của mình ở trong nhà.

“ Cha đang thắc mắc vì sao thành tích của con gần đây giảm xuống, nghe con nói chuyện với Cố Thành Tây mới rõ, thì ra con suốt ngày nghĩ mấy chuyện đó à? Con phải phân cho rõ, đây là sự nghiệp của cha, con muốn nối nghiệp còn chưa đủ tư cách. Giờ công ty tuyển thạc sĩ cũng khảo sát, làm việc ba năm mới được toàn bộ tiền thưởng ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận