Trùng Nhiên

Chương 518: Tôi không thích con chị. (1)

Lúc này ở cửa đại sảnh truyền tới tiếng xôn xao, mọi người liền bị thu hút về phía đó.

Sau đó Trình Nhiên nhìn thấy Khương Vi Cầm mặc bộ đồ công sở nữ màu ngà đi vào, mái tóc búi cao khi đi làm đã bỏ xuống, bớt đi phần nào nghiêm túc, cao quý trang nhã mà không mất cái uy lãnh đạo, đi bên cạnh là Khương Hồng Thược quần jean áo khoác nhung, trẻ trung hoạt bát, cũng là bóng hình khiến người ta không thể rời mắt. Hai mẹ con được bảy tám người xúm quanh, sau đó được đưa tới dãy bàn số hai.

Khương Hồng Thược đi bên mẹ đang làm bộ dạng ngoan hiền chào hỏi trưởng bối, ánh mắt đột nhiên có tiêu điểm.

Ánh mắt của cô chạm với ánh mắt của Trình Nhiên, cả hai đều bất ngờ, bọn họ vẫn còn đang ở trong trạng thái chiến tranh lạnh nhưng vị trí cách nhau một cái bàn.

Thế này có tính là cuộc chiến bọn họ quét ngang Thành Đô, đánh tới bữa tiệc của người ta.

Lúc này, có nên chào một tiếng không? Cả hai đều lúng túng.

Trong khi những người khác đều chú ý tới hai mẹ con Khương Vi Cầm, Cao Thế Kim lại chỉ bận tâm làm sao mẹ con Trình Nhiên lại ngồi vị trí đó cho được?

Trương Lan đã ra chỗ thân thích phụ trách tổ chức hỏi được đáp án, quay trở về thấp giọng nói với Cao Thế Kim: “ Anh họ của anh chính là tổng giám đốc của Phục Long, chẳng lẽ anh không biết à?”

Ngữ khí có phần trách móc và bực tức, hiển nhiên không vui vì thấy vừa rồi không đủ nhiệt tình với mẹ con Trình Nhiên mà nuối tiếc.

“ Tổng giám đốc gì ? “ Cao Thế Kim còn chưa hiểu: “ Công ty Phục Long là sao?”

“ Là công ty thiết bị viễn thông hàng đầu tỉnh ta, bây giờ rất nhiều đơn vị trong tỉnh dùng thiết bị của họ, chính là kiểu dây điện thoại ấy, lớn lắm, họ đóng thuế phải tới trăm triệu đấy.” Trương Lan thấy khó giải thích cho người ngoài nghề hiểu, hỏi: “ Anh biết Lôi Vĩ chứ?”

Cái này Cao Thế Kim sao không biết, người Thành Đô, đặc biệt đi làm ăn mà không biết Lôi Vĩ thì khỏi lăn lộn cho rồi, nếu không một ngày chết thế nào chẳng biết: “ Biết, làm sao?”

“ Biết Lôi Vĩ vì sao bị bắt không, người ta đồn ầm lên kia kìa, đó là vì đắc tội với anh họ của anh đấy.” Trương Lan nói với giọng kịch tính:

“Đùa tôi à? Làm gì có chuyện đó” Cao Thế Kim bật cười, trò đùa này quá lố rồi, Lôi Vĩ là nhân vật cả lãnh đạo thành phố cũng phải kiêng dè đấy, nếu không sao có thể hoành hành bao năm ở Thành Đô, ông anh họ chỉ biết kỹ thuật đần đụt của mình so với người ta chỉ là con kiến thôi. Thấy Trương Lan không hề cười, hắn chột dạ :” Thật sao?”

“ Thật tới mức nào thì khó nói, dù sao cũng là đồn đại mà, chuyện ở tầng cấp đó, tôi chưa biết được. “ Trương Lan bực mình vì bộ mặt ngơ ngác của Cao Thế Kim: “ Tóm lại anh họ anh là nhân vật cực kỳ ghê gớm đấy, vậy mà anh ... Ài, tôi biết phải nói anh thế nào cho anh hiểu đây? … Ài, như hôm nay, nhà tôi mời tổng giám đốc Trình, người ta tới dự là nể mặt đấy.”

Cao Thế Kim sững sờ không nói lên lời.

Bây giờ người mà hắn có ấn tượng sâu nhất về mạch thân thích ở Sơn Hải chỉ có Trình Bân, phó cục trưởng cục công an Sơn Hải, chỉ tiếc là hắn không có chuyện làm ăn gì ở Sơn Hải, nên không nhờ cậy gì được.

Còn về phần cả nhà Trình Nhiên, không phải đi làm công à, xí nghiệp gì đó, hắn có nghe nói rồi, nhưng mà cũng chẳng đề trong lòng làm gì.

Vậy mà anh họ mình làm ra sự nghiệp lớn như vậy ư? Tới mức người mình ra sức lấy lòng như Trương Lan cũng phải thấy bất an vì vừa rồi tiếp đãi không được chu đáo.

Cao Thế Kim chột dạ.

Không khỏi suy bụng ta ra bụng người, người ta không nói ra, chẳng lẽ là vị sợ, "thân thích nghèo" như mình bám lấy gây phiền hà?

Nhìn mẹ con Trình Nhiên cách mình mấy bàn, đang trò chuyện với lãnh đạo thành phố mà hắn từng thấy xuất hiện trên ti vi , mặt nóng rát. Nhớ lại ngày mời khách, mình dùng thái độ cao ngạo với mẹ con họ ra sao, mình còn mời Từ Lan làm công với mức lương tối thiểu nữa chứ.

Mấy lần không gặp được Trình Phi Dương, còn tưởng là người làm công đầu tắt mặt tối, giờ mới hiểu, ngay cả trường hợp quan trọng mà mình phải dùng hết sức có một vị trí thế này người ta cũng không tới, hẳn là có việc còn quan trọng hơn rồi, cơ hội mình cho rằng có thể tranh thủ xuất hiện trước mặt quyền quý, với người ta không là gì.

Trong chỗ náo nhiệt này, mình chỉ là nhân vật ngoài rìa đứng phụ họa, người ta thì là nhân vật chính.

Cao Thế Kim cảm xúc lẫn lộn, sắc mặt khó coi.

Trình Nhiên lúc này cũng khó xử không kém, không chỉ Khương Hồng Thược đã nhìn thấy y, tin chắc rằng Khương Vi Cầm cũng thấy rồi, tuy ngoài mặt không thể hiện ra chút nào, thậm chí ánh mắt còn không nhìn về phía này lấy một lần.

Từ Lan cũng nhận ra Khương Hồng Thược, cô bé xinh đẹp như thế, dù chỉ mới thấy qua ảnh, cô vẫn nhận ra ngay, chỉ là con trai không có bất kỳ phản ứng gì, Từ Lan mỉm cười vờ không thấy.

Điệu cười của mẹ làm Trình Nhiên đau đầu, mẹ chắc chắn nhận ra rồi, chuyện mẹ lục lọi đồ đạc của y thì có gì lạ đâu, có dùng ba bốn lớp khóa cũng vô nghĩa.

Làm sao đây?

Khương Hồng Thược cũng hết sức thiếu tự nhiên, tất nhiên là người ngoài không thể nhìn ra được chuyện ấy, cô chỉ thi thoảng hít sâu, cố ý không nhìn về hướng nào đó thôi. Trên bàn có người nói chuyện, cô chuyên tâm lắng nghe, trên sân khấu tiến hành hôn lễ, cố nhiệt tình vỗ tay, có khách đi tới chào hỏi, cô ngoan ngoãn lễ phép đáp lại.

Chỉ có điều lại coi Trình Nhiên như không tồn tại.

Biểu hiện của Khương Hồng Thược hoàn mỹ tới mức làm Trình Nhiên ngứa răng, lòng lẩm bẩm, trẻ con.

Nghĩ tới đó ngớ ra.

Không xong, mình phạm sai lầm rồi, quên mất, bạn gái mình đúng là trẻ con mà, mặc dù rất thích tỏ vẻ chững chạc, ăn nói không khác gì người trưởng thành, thân thể phát triển cũng rất tốt, cơ mà là trẻ con trăm phần trăm.

Sai lầm, sai lầm quá rồi.

…… ……

Lúc này Lữ Thụy cũng ngồi ở bàn số hai, đáng lẽ cha hắn chưa đủ tư cách để ngồi ở vị trí này, nhưng mà tiệc tổ chức ở khu Thanh Dương, người ta là chủ nhà hiển nhiên phải nể mặt, chỉ là rất cẩn thận, không tùy ý nói chuyện như lúc ở cùng đám Cao Thiều Ninh.

Bàn số hai lúc này là tiêu điểm của cả bữa tiệc, chi là sự tồn tại của mẹ Khương Hồng Thược khiến cái bàn đó cực kỳ câu nệ, quy củ vô vàn, song những nhân vật ở bàn đó có ai không thành tinh, bởi thế nhìn bề ngoài rất hài hòa.

Lữ Thụy thì không đủ công lực, cho nên chẳng khác gì ngồi bàn chông, uống rượu chỉ dám nhấp môi, ăn uống không dám phát ra tiếng, đến cả tư thế ngồi cũng chưa từng thay đổi, khổ không kể siết. Đợi quá nửa bữa tiệc thấy đám Cao Thiều Ninh ra ngoài rồi, cũng viện cớ đi vệ sinh theo ra.

Nhìn thấy mấy người Cao Thiều Ninh đang nói chuyện dưới giàn nho cạnh giả sơn, nơi này khá vắng vẻ, đi tới hỏi: “ Thiều Ninh, anh họ em là con trai tổng giám đốc Phục Long à?”

Cao Thiều Ninh ngượng ngùng vô cùng: “ Em cũng vừa mới biết thôi, trước kia không liên hệ gì, anh ấy là họ hàng xa, trước kia lại ở quê ...”

Lữ Thụy gật đầu, cũng chỉ là hơi bất ngờ chứ không thực sự để ý, cái tên Phục Long cũng chỉ là nghe qua chứ biết không nhiều, với lại ngay cạnh hắn có Thành Binh, nhà là công ty Bác Hải, mỗi năm thu nhập vài trăm triệu là hộ nộp thuế lớn của thành phố, không phải cũng lấy lòng hắn à?

Phú nhị đại thấy nhiều rồi, so với còn cái quan viên như bọn họ còn kém một chút.

Thành Binh châm cho Lữ Thụy một điếu thuốc, háy mắt một cái: “ Con gái bí thư Khương thật xinh đẹp, nhiều lần thấy bí thư Khương trên ti vi rồi, không ngờ có cô con gái xuất sắc như thế, đúng là mẹ tuyệt sắc con giai nhân, anh Lữ thật may mắn.”

Trương Kiệt cười hăng hắc: “ Anh Lữ ngồi cùng bàn với cô ấy, thế nào, có xin được số điện thoại hay gì không? Anh Lữ cũng đẹp trai phong độ, nếu mà …”
Bạn cần đăng nhập để bình luận