Trùng Nhiên

Chương 709: Có thể tới tìm tôi.

Ngạc nhiên, quật cường cùng với chút ghét bỏ, Trương Tĩnh nheo mắt nhìn bóng lưng nhàn nhã bỏ đi kia, hít sâu một hơi, Trương Tĩnh không muốn vì người khác mà để ảnh hưởng tới cảm xúc bản thân, nhặt sách đặt lên mặt ghế, mỗi tay lại nắm một cái thanh ngang lưng ghế, xách lên đi tiếp.

Hai bên đường dây leo chằng chịt giăng kín tường kè và khe hở trong rừng cây, Trường Đại học Khoa kỹ Trung Nam kỳ thực xây trên một ngọn đồi thấp, chiếm trọn vẹn cả ngọn đồi này, địa hình nhiều chỗ mấp mô, nhiều chỗ xây kề tránh mưa lớn làm đất rửa trôi, đi vào đoạn đường này, tuy có đèn đường, nhưng bị dây leo và tán cây rậm che mất, làm con đường hơi tối, bóng cây tạo thành hình dáng kỳ quái lay động.

Trương Tĩnh không phải cô gái nhát gan, chuyện này không làm cô sợ.

Trình Nhiên đi được chừng mười mấy mét thì sau lưng nghe thấy tiếng cạch một cái, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Xoay người lại, nhìn thấy Trương Tĩnh bị ngã.

Trình Nhiên vội vàng quay lại, Trương Tĩnh hai tay chống mặt đất, đầu gối bị rách, cô rên khẽ, mày nhíu lại tỏ vẻ đau đớn, vì cô mặc váy, tư thế này hơi bất nhã, cái váy ngắn trượt xuống lộ ra cặp đùi ngọc thon dài khêu gợi, rất tròn rất trơn, từ bẹn đùi tới sát mép váy viền hoa có thể nhìn thấy chính giữa cặp đùi kia là quần lót màu hồng, y vội quay đầu đi hướng khác.

“ Không sao, tôi làm được. “ Trương Tĩnh cảm thụ được ánh mắt Trình Nhiên vừa thoáng dừng lại một chút, lúc này mới vội đè mép váy, nhịn đau đứng dậy, ánh mắt quật cường, đồng thời có chút bất mãn vì hành vi vừa nãy của Trình Nhiên:

“ Chị như thế rồi sao bê được, để tôi giúp chị, đi hướng nào?” Trình Nhiên không để ý tới lời Trương Tĩnh, nhấc ghế lên, mặc dù không hề nặng, nhưng đi quãng đường dài sẽ là khảo nghiệm không nhỏ về thể lực.

Phía bên này Trương Tĩnh rách đầu gối, bước chân hơi cà nhắc, cô nhặt sách lên ôm vào lòng, lúc này chẳng thể ngốc nghếch cướp ghế lại, chỉ đường rồi đi cùng Trình Nhiên.

Đi qua cả một đoạn không hề ngắn mà chưa ai nói lời nào, giữa đường Trình Nhiên phải dừng lại nghỉ ngơi một lần, Trương Tĩnh theo thói quen phân tích, y không thắc mắc sao Trương Tĩnh lại một mình làm việc quá sức này, cũng không than vãn, chẳng tỏ ra khó chịu xem ra không phải loại người mồm mép, tính cách có phần thẳng thắn dứt khoát. Vì thế oán niệm của Trương Tĩnh cũng giảm đi nhiều, còn nữa, người này không thừa cơ bắt chuyện, cũng không phải là loại nam sinh nhút nhát thiếu tự nhiên khi đi với nữ sinh, càng không phải người cố làm ra vẻ lạnh lùng, rất đặc biệt, rất thú vị.

Bằng vào bài diễn giảng hôm đó cùng việc ý kiến lúc phỏng vấn, rõ ràng y cũng không phải là loại hình lầm lì ít nói, nhưng đồng thời cũng không vì thế mà mềm mép khoa khoang.

Có thể nói là người có tài hoa biết lên tiếng vào đúng lúc, nhưng lại không đem nổi bật đó vào trong cuộc sống.

“ Từ Tử Lăng, cậu cũng khỏe đấy, trước kia thường xuyên luyện tập à? “ Trong bóng tối giọng của Trương Tĩnh truyền tới, mặc dù có còn có chút giận dỗi, nhưng không để bầu không khí quá buồn trẻ, trở thành lúng túng:

Vì trên đường thi thoảng vẫn có người đi qua, vài người nhìn về phía họ với ánh mắt tò mò, Trình Nhiên có lẽ có chút tiếng tăm ở trong đám sinh viên mới, nhưng đem so với danh nhân toàn trường như Trương Tĩnh thì chưa là gì. Hai người nếu không nói chuyện gì mà cứ lặng lẽ đi như thế sẽ càng cổ quái.

“ Cũng coi như vậy. “ Trình Nhiên mặc dù không rèn luyện sức khỏe, nhưng mà chạy bộ vẫn thi thoảng vẫn làm, cơ mà thấy ánh mắt thăm dò của Trương Tĩnh, y lại cố tình chơi ác, đáp :” Làm việc mà ra thôi.”

Cũng tính là làm việc mà, y cả đống việc chứ đùa à, riêng đọc đống email thôi cũng vất vả lắm rồi, mặc dù lao lực không phải thể lực, vẫn cứ tính là tinh lực. Nếu không nhờ thân thể trẻ trung này thì đã gục lâu rổi.

Tương lai xem ra vẫn cần có kế hoạch rèn luyện sức khỏe nghiêm túc, chuyện này không quá lo, nếu cưới cô vợ ưa vận động như Khương Hồng Thược về, mình có lười cũng bị cô thúc giục thôi.

Trình Nhiên tính cả rồi.

Trương Tĩnh thở phào, nam sinh điều kiện gia cảnh không tốt như Trình Nhiên, chuyện đi làm thêm là bình thường thôi, nhưng nhiều người nội tâm mẫn cảm, rất kỵ húy nhắc tới gia cảnh của mình. Nhưng xem ra nam sinh này rất thản nhiên, khiến cảm quan của cô càng tốt.

“ Vừa vất vả làm thêm lại vẫn có thành tích ưu tú vào Đại học Trung Nam, thật hiếm có, với nghị lực này của cậu chỉ cần không buông lỏng, thành công không phải khó.” Quả nhiên Trương Tĩnh hiểu lầm cổ vũ, học sinh gia cảnh khốn khó phải làm thêm kiếm tiền học không thiếu, nhưng có thành tích như Trình Nhiên thì ít thấy, tài nguyên giáo dục hạn chế làm hàn môn khó có quý tử, một khi xuất hiện một hai người nên cổ vũ khích lệ nhiều hơn:

“ Sư Phi Huyên. “ Trình Nhiên bất chợt gọi:

“ À ... Ừ ... “Trương Tĩnh hơi ngẩn ra rồi mới nhớ tới "tên mình", mỉm cười đáp lại:

“ Chị đọc Đại đường song long truyện chưa?”

“ Chưa, tôi không xem tiểu thuyết võ hiệp, hỏi một sư huynh năm ba, anh ấy nói với tôi cái tên này.”

“ Chị có biết quan hệ giữa Từ Tử Lăng và Sư Phi Huyên là gì không? “ Trình Nhiên tựa cười tựa không hỏi:

“ Kẻ thù truyền kiếp, anh ấy nói vậy .... “ Trương Tĩnh nói nửa chừng từ vẻ mặt Trình Nhiên liền hiểu ngay ra vấn đề, khẽ dậm chân: “ Hôm nay về tôi cho CQ của vị sư huynh đó vào danh sách đen.”

Nói xong hai người đều cười, một chuyện nho nhỏ làm không khí sôi động hơn.

Vì thế đề tài mở rộng, đương nhiên, nếu đoán ra được quan hệ của hai nhân vật trong truyện, lúc này cũng nên ngừng đóng vai rồi, mặc dù xúi quẩy thế nào mình bị thiệt thòi một chút, chuyện này không thể tính lên người Trình Nhiên, nhưng vị sư huynh bị cho vào danh sách đen thế nào cũng hối hận.

“ Cậu có hứng thú với thiết kế vi tính à?”

“ Bạn cùng phòng của tôi ở trong câu lạc bộ nên rủ tôi tới thôi, tôi không định tham gia.”

“ Vậy cậu tham gia câu lạc bộ nào rồi?”

“ Đến giờ thì vẫn chưa, không hứng thú lắm.”

Trương Tĩnh nhìn Trình Nhiên mỉm cười đoán: “ Có phải nghe đám học sinh lớp trên đồn đừng tham gia câu lạc bộ đại học chỉ tốn thời gian? Đừng nghe ý kiến mấy tên lười đó, câu lạc bộ đại học có nhiều ý nghĩa lắm, học được thêm nhiều thứ mà, chưa nói tới mở rộng quan hệ, phong phú cuộc sống, thêm một kỹ năng cũng rất tốt. Câu lạc bộ đại học có thể xem như một loại thực tập cho cuộc đời sau này, giúp chúng ta giảm bớt sai lầm thử nghiệm, có nhiều điều nếu cậu không đi trải nghiệm, sẽ không bao giờ biết được mình thích hay là ghét nó. Ví dụ ca hát, hoặc là nghệ thuật, thiên văn .... Những thứ này có lẽ không giúp chúng ta tránh được cạm bẫy xã hội, nhưng biết đâu ngày nào đó cậu phát hiện thiên phú của mình, lúc đó lại tiếc vì phát hiện quá muộn thì sao?”

“ Oa, quả nhiên là làm quan lớn của hội sinh viên, năng lực hùng biện đúng là hàng đầu. “ Trình Nhiên phải khen một câu, phải thừa nhận là rất có lý, khiến y phải suy ngẫm: “ Sao chị lại chọn hội sinh viên?”

“ Mọi người nói hội sinh viên vô vị, quan liêu, nhiều thói xấu, có tiếng không có miếng, chỉ vì ít điểm cộng mà chạy mỏi chân, nhưng vấn đề phải nhìn nhận một cách biện chứng, muốn thuần phục một môi trường thì phải thích ứng với nó đã, làm việc theo quy tắc rồi dùng ý muốn của mình sửa đổi quy tắc. Đó không phải là khiêu chiến thú vị sao? “ Trương Tĩnh chìa cành ô lưu ra: “ Hội sinh viên có rất nhiều phúc lợi ngầm đấy, nếu cậu có ý định cảm thụ thứ gì đó khác ngoài học tập, có thể tới tìm tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận