Trùng Nhiên

Chương 461: Thế mà cũng được à?

Tết Xuân năm 1999 cứ tới như thế, đêm giao thừa đại gia đình ăn cơm đoàn viên ở nhà Trình Phi Dương, hỏi thăm nhau, Trình Bân cũng về nhà ăn Tết, hiện giờ cả gia tộc biết hắn là nhân vật số một trong hồi phong ba ở Thành Đô, tay đại ca giang hồ hung hãn ở đó cũng bị hắn kéo ngã.

Trong mắt nhiều người, Trình Bân chính là anh hùng.

Mọi người cũng biết tính chất công việc của Trình Bân, liên quan rất nhiều chuyện bí mật, cho nên Trình Bân nói gì thì mọi người nghe cái đó, cũng không cố tình đi hỏi thăm chi tiết vụ án. Có điều những lời Trình Bân kể cũng đủ khiến cả nhà thỏa mãn rồi, đó là sự kiêu ngạo vì gia tộc mình đứng ở phe chính nghĩa.

Kích động nhất là Trình Tề, vô cùng hãnh diện vì chú mình, nói rằng ở trường học mọi người bàn tán ra sao, còn kể vô số tội ác của Lôi Vĩ khiến cả nhà khiếp sợ, chỉ tiếc là không thể nói với bạn bè rằng Trình Bân là chú mình, khó chịu vô cùng.

Trình Bân đưa tay ra xoa đầu hắn cười.

Nền tảng Liên Chúng của Trình Tề hiện giờ số người dùng online cao nhất đã đột phá 1 vạn, số người đăng ký đã trên 20 vạn, số nhân viên kỹ thuật, kinh doanh, tiếp thị trong tay đã tới hơn 50. Đương nhiên nhân viên tiếp thị đều là người làm thêm, tính lưu động tương đối lớn, dù thế cũng là ông chủ có trong tay mấy chục nhân viên rồi, vì thế ở nhà cũng dần có tiếng nói.

Ở trường, Trình Tề là điển hình của học sinh sáng nghiệp, nhận vô số lời khen tới từ bạn bè cả nhà trường.

Được mặt nọ cũng mất mặt kia, vì Trình Tề nghỉ học quá nhiều, cho nên giáo viên chủ nhiệm gọi điện trực tiếp tới nhà, bảo cha mẹ hắn chú ý, không nên vì chỉ mải mê sáng nghiệp mà bỏ bê học tập.

Có điều cái nhìn của Trình Tề với giáo viên chủ nhiệm của mình là quá cổ hủ, thuộc loại người đọc sách tới mụ mị sau đó ở lại trường làm giáo viên. Hắn nghĩ, dù mình học thật giỏi, tối đa cũng chỉ bằng giáo viên chủ nhiệm của mình, cả đời nhận lương còm cõi.

Giáo viên chủ nhiệm của hắn cả lương thưởng các loại mỗi tháng chưa tới 1000, hắn thì gờ mỗi tháng hắn chi tiêu tới chục vạn rồi, đó là con số cực kỳ đáng sợ, bảo hắn quay đầu làm sao được.

Đương nhiên nếu như chỉ nhìn ở tầng cấp kiếm tiền thôi, Trình Tề cũng có lý do của mình, nói là đại học vẫn còn là đi học, kỳ thực một chân đã bước vào xã hội, là người mỗi tháng có mấy chục vạn thu chi, làm sao có thể thực sự bình tâm quay về cuộc sống đại học để học tập những tri thức với Trình Tề mà nói đã không có chút tác dụng nào.

Trình Tề kéo Trình Nhiên sang bên nói nhỏ:” Mặc dù có thu nhập từ board game chống đỡ, nhưng mà anh cảm giác cái nền tảng Liên Chúng này là động không đáy, mỗi ngày phải tiêu tốn không biết bao tiền, hơn nữa đang ngày một ngốn nhiều hơn, anh lo lắng cứ tiếp tục thế này sẽ kéo sụp cả chuyện kinh doanh board game của chúng ta. Anh cũng vắt óc nghĩ mô hình có lợi từ đó, nhưng không hiệu quả, ví dụ như quảng cáo chẳng hạn, hiệu quả rất thấp.”

Có hiệu quả mới lạ.

Bây giờ toàn bộ người làm trang web thì nghĩ ngay tới mô hình lợi nhuận là lôi kéo tài trợ quảng cáo, nhưng đâu có nhiều nhà quảng cáo như thế nhảy vào. Ngay cả trang web cỡ lớn như Tứ Thông online của Tạ Càn mà lợi nhuận chính tới từ bán phần mềm chứ không phải quảng cáo nữa là.

Một trang web dựa vào nội dung thu hút lưu lượng duyệt web còn như thế nữa là cái nền tảng chơi game vốn hạn chế tập khách hàng.

Giống như mọi người tới là để chơi, anh chạy ra nói, trước tiên phải xem một loạt quảng cáo đã, đại khái người ta quay mông đi luôn.

Mặc dù bây giờ thu nhập board game vẫn hơn chi phí, nhưng mà theo tính toán, một năm khả năng lỗ khả năng sẽ lỗ tới trăm vạn, thậm chí còn hơn, khác nào lấy tiền ra để đốt, cảm giác này quá khó chịu.

Tuy không muốn chuyện gì cũng hỏi em mình, nhưng mà Trình Tề hết cách rồi.

Trình Nhiên hỏi: “ Giờ số người online bình quân mỗi ngày là bao nhiêu, tăng trưởng là bao nhiêu.”

“ Bình quân thì tầm 8000 đến 10.000, từ 2.000 người tới số này mất ba tháng, mỗi tháng tăng thêm chừng sáu bảy vạn, một năm sau khả năng tới 100 vạn, còn tùy mắc độ tăng trưởng trong nước. Nhưng không thể đánh giá như vậy được, bọn anh càng chú ý tới số hộ đăng ký và hoạt động tích cực thời gian dài hơn.”

Trình Nhiên gật đầu, mặc dù con số chỉ là ước chừng, nhưng có thể lấy làm ví dụ: “ Vậy chúng ta thử tính toán một chút, một năm sau, nhân số online bình quân mỗi ngày là 10 vạn người, vậy là bọn họ online 240 vạn tiếng, giờ chi phí lên mạng là bao tiền một tiếng?”

Trình Tề không hiểu ý: “ Thì chắc là các thành phố và khu vực khác nhau, ví thư Thành Đô là bốn đồng một tiếng, ở Sơn Hải hình như là sáu đồng.”

Vào thời gian đầu của internet như thế đấy, lên mạng qua quay số điện thoại căn cứ vào phút để tính tiền, đó là nguyên nhân vì sao mọi người ra quán net. Vào mạng ở nhà không những máy tính đắt mà tiền vào mạng càng đắt.

“ Cứ tạm tính là 5 đồng đi, vậy thì người dùng của Liên Chúng mỗi ngày online 240 vạn tiếng, công ty viễn thông kiếm được 1200 vạn mỗi ngày. “ Trình Nhiên gập tay tính: “ Tới lúc đó anh tìm công ty viễn thông nói với họ, Liên Chúng sắp hết tiền rồi, sắp sập rồi, nếu công ty viễn thông mà không chia phần trăm cho chúng ta, một khi Liên Chúng sập, các vị mỗi ngày mất 1200 vạn. Tin em đi, họ đã sẽ chia tiền cho anh.”

“ Thế mà cũng được à? “ Trình Bân thấy mình không chửi hai tiếng "đậu má" đã là vì trong nhà có nhiều trưởng bối nên hắn phải, kiềm chế lắm rồi:

“ Đương nhiên rồi, quan trọng là thái độ của anh phải kiên quyết, thậm chí hơi vô lại một chút mới thành được. “ Trình Nhiên xúi, mặt rất bất chính:

“ Cái đó không thành vấn đề, mau nói chi tiết xem. “ Trình Tề hai mắt trở nên nóng bỏng, vì tiền vứt bỏ ít thể diện có sao, từ khi sáng nghiệp, cái mặt hắn dày lên nhiều lắm, nhất là thời gian đầu cầm từng bộ Tam Quốc Sát tới các căng tin sạp báo tiếp thị, cái mặt mà không dày thì lấy đâu ra thành tựu này:

Trình Nhiên nhón một quả khô cho vào mồm, còn nhớ tới tận khi lên đại học, y vẫn mê mấy thứ này. Hồi bé thì khỏi nói, mỗi lần Tết đến là tới từng nhà, nhà nào có quả khô nào là là đút đầy túi, ăn tới ngộ độc. Vốn sau này lớn lên rồi thì dần bỏ đi tính ăn vặt, tại cha làm tổng giám đốc, lúc nào quà tặng cũng đầy nhà. Người ta biết tính cha y, không tặng món đồ đắt tiền, đặc sản, nhất là các món ăn vặt các nơi thì nhiều vô kể, thế nên lần trước mẹ y mới cho Cố Tiểu Quân một đống về tặng bạn gái.

Còn Trình Nhiên cũng “tái nghiện”.

“ Kỳ thực không khó đâu anh, trong công ty viễn thông vốn có bộ phận phụ trách giao thiệp với nhà cung cấp nội dung, có kinh phí tương quan, anh thông qua Phục Long để kết nối tới bộ phận này, sau đó là đưa vấn đề và đề xuất cách giải quyết vấn đề. Chuyện bày ra trước mắt rất rõ ràng rồi, đó là chúng ta phải không ngừng phát triển, chỉ khi nào mình mạnh mới có tư cách đàm phán với họ.”

Trình Tề vỗ đùi đánh đét: “ Đúng thế, chỉ cần chúng ta chiếm thị phần đủ lớn, có thể gây thiệt hại đủ đau, sợ gì họ không ngồi xuống tìm cách tháo gỡ.”

Cơ mà có điều gì đó không ổn nhỉ.

Đáng lẽ mình là anh cả trong gia tộc phải thể hiện ra cái uy của người làm anh, thể hiện bản lĩnh che mưa chắn gió cho đám em chứ gì, sao cuối cùng lại đi thỉnh giáo Trình Nhiên.

Không ổn, chuyện này không phải hết sức đương nhiên à, mình không nghĩ ra là vì không đủ kiến thức.

Trình Tề thầm hạ quyết tâm, về phải nuốt cho hết sách vở liên quan tới ngành nghề này mình để trên bàn đã lâu mà chưa đọc.

Tranh thủ lấy kiến thức trác tuyệt, trấn áp Trình Nhiên, bảo vệ quyền uy của người anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận