Trùng Nhiên

Chương 477: Lấy gì mà trả đây. (2)

Đêm khuya ở Quảng Châu, ban ngày ở London.

Trước tiên Trần Mộc Dịch quan tâm tới tình hình Tần Tây Trăn bên đó, chuyện cọ xát với đội ngũ mới và tiến độ ghi âm bài hát ... Cuối cùng Trần Mộc Dịch mới nói: “ Hôm trước giám đốc Lý của phòng thu Thịnh Hâm tới làm thuyết khách cho La Lẫm Văn, nói là phân tích thiệt hơn, thực chất là uy hiếp chúng ta, hôm nay gọi điện muốn mời cơm xin lỗi rồi ... Đám người đó, toàn là tiền bối trong nghề đấy.”

“ Thế sao? “ Tần Tây Trăn ở ngoài đường, cô kiếm cái ghế ngồi xuống:

Trần Mộc Dịch tựa như kiếm được người tâm sự, nói ra một tràng: “ Sau đó còn vài người nữa, hết xin lỗi lại thỉnh tội, xem chừng là sợ chết khiếp rồi ... La Lẫm Văn hôm trước nghênh ngang lắm, giờ kết cục thế này đây, không chỉ hắn, cả tập đoàn của cha hắn cũng bị liên lụy. La Nhạc khả năng đối diện với tù tội, loại đó bình thường tác oai tác quái, không biết nhìn lại bản thân gây ra bao nghiệt chướng rồi, sa cơ thất thế một cái là người ta nhảy vào giẫm đạp thôi.”

“ Chỉ vì sĩ diện một lời xin lỗi mà tan cửa nát nhà, La Lẫm Văn lúc này đoán chừng hận không thể bò tới dưới chân cô mà xin lỗi ấy chứ. Cô cũng thật là, chuyện như vậy mà giấu tôi, hại tôi thời gian qua bạc cả đầu đây này.”

“ Tôi cũng biết gì đâu. “ Tần Tây Trăn ngồi trên ghế dài, đầu đội mũ lưỡi trai nam, mái tóc thẳng mượt từ hai bên mép mũ buông xuống, người khoác chiếc áo nỉ kẻ caro đỏ, chân đi tất đen, giày da nhỏ thi thoảng đá cục đá nhỏ bên đường:

Cô hơi ngẩng đầu đón nhận ánh nắng trên bầu trời dị quốc chiếu lên khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng: “ Cậu ấy nói cậu ấy lo liệu tốt chuyện này, nên tôi để mặc cậu ấy làm.”

Trần Mộc Dịch ngớ người: “ Tức là khi đó cô không biết gì cả, vậy mà cứ để cậu ấy làm?”

“ Ừ. “ Tần Tây Trăn trả lời đơn giản:

Trần Mộc Dịch ghen tỵ, hắn mới là người chạy đôn chạy đáo lo chuyện lớn chuyện nhỏ cho Tần Tây Trăn cơ mà: “ Cô tin cậu ấy làm được?”

“ Không hẳn, tôi tin cậu ấy sẽ làm điều tốt nhất vì tôi, có thể cậu ấy không làm được, cũng không sao, tôi cũng không hối hận.”

Là người từng trải, Trần Mộc Dịch hiểu khi một cô gái nói những lời như vậy về một chàng trai còn không phải tương đương giao phó cả cuộc đời của mình cho người kia rồi. Trần Mộc Dịch không biết nói gì nữa, chuyện này lộ ra, sẽ không biết có bao trái tim tan vỡ.

Với lại hai người tuổi tác chênh lệch như thế, lại còn từng là học sinh và giáo viên, e là khó được người ta chấp nhận.

Chỉ là đây không phải là việc hắn nên xen vào, vờ không nhận ra, quay lại việc chính: | Nhưng mà cậu ấy cũng thật lợi hại, bảo sao cậu ta không để cô gặp La Lẫm Văn ngay mà chờ đợi thêm mấy ngày, hẳn là để chuẩn bị tìm nhược điểm của đối phương rồi. Giờ nhìn lại, La Lẫm Văn khi đó đăng báo công khai xin lỗi đúng, đó là lựa chọn tốt nhất. Tây Trăn, cô có một người như vậy giúp đỡ, đúng là quý nhân trong đời đấy, người khác cầu mà không được.”

“ Vậy tôi phải làm sao đây? “ Tần Tây Trăn có chút khổ não: “ Tôi nợ cậu ấy ngày một nhiều rồi.”

Trần Mộc Dịch không biết phải trả lời thế nào cho phải, cậy già nói vài câu kinh nghiệm nhân sinh sao, quan hệ giữa Tần Tây Trăn và Trình Nhiên thế nào, hắn chưa hiểu hết, nói linh tinh có khi biến chuyện tốt thành chuyện xấu.

Còn ở quốc gia Châu Âu kia, nhiệt độ lúc này không khác nhiều Thành Đô, Tần Tây Trăn cho bàn tay lạnh cóng vào sâu trong túi áo, đầu ngẩng lên, mái tóc mềm men theo hai gò má hồng hào của cô đổ xuống như thác, mũi hếch hơi nhăn lại: “ Sau này mà muốn trả thì bao nhiêu tiền mới đủ cơ chứ? ... Bán luôn bản thân cho rồi.”

…… ……

Khi Hong Kong khơi lên một hồi huyên náo, chẳng ai có thể ngờ được, kẻ đầu sỏ đang bò nhoài ra bàn, oanh liệt làm bài tập nghỉ đông.

Trình Nhiên về Sơn Hải cơ bản là không ăn no ngủ kỹ thì tụ tập với đám bạn bè chơi quên trời đất, sau đó lại vì chuyện của Tần Tây Trăn mà bố trí tới tận khi lên Thành Đô. Cho tới lúc mở cái cặp sách phát hiện bên trong xếp chặt kín tài liệu, toàn là bài tập nghỉ đông, suýt thì không nhịn được đái ra quần.

Y rảnh rỗi chỉ giải mấy để số học hiểm hóc kiếm niềm vui.

Quên luôn cả bài tập rồi.

Thập Trung tự do là đặt trên cơ sở học sinh có tính tự giác cao, tức là giáo viên không nhắc đi nhắc lại phải làm bài, không có nghĩa là có thể không làm bài tập, nhất là bài tập kỳ nghỉ.

Thập Trung ở trong tỉnh được người ngoài gọi là "tình trường" là "sân chơi", khác biệt là ở dù lượng bài tập nhiều như biển, học sinh có năng lực quản lý thời gian cực mạnh. Cho nên mới có thể "ung dung", hoặc là rõ ràng hôm qua làm bài tới 12 giờ đêm, hôm sau vẫn "ưu nhã" cười nói hôm qua thức cả đêm vượt ải trò chơi.

Trình Nhiên bây giờ muốn ung dung không nổi, muốn ưu nhã chả xong, chỉ có một bụng đầy ấm ức.

Rõ ràng làm cả đống chuyện lớn, vẫn phải nộp bài tập về nhà.

Nhưng mà cuộc sống không cho anh cơ hội cãi lại nó, ừ thì anh trùng sinh đấy, nhưng mà nếu anh không nộp bài tập, muốn bị mời phụ huynh, muốn bị bạn bè nhìn với ánh mắt kỳ thị thì cứ việc ngồi đấy mà oán trách.

Bụng đầy oán khí, vội vàng làm bài, Trình Nhiên bị nhấn chìm trong núi bài tập.

Thế là cho dù La Nhạc có rời khỏi vị trí chủ tịch, sau đó là vì hành vi hối lộ mà bị điều tra cũng không khiến Trình Nhiên có chút hứng thú gì nữa rồi, giờ y lo thân còn chẳng xong nữa là ai rảnh đi để ý tới người không liên quan.

Điện thoại trên bàn reo vang, Trình Nhiên tay vẫn viết chỉ có mắt hơi liếc sang, số điện thoại quá quen thuộc, tới từ Khương Hồng Thược.

Hình như mình quên cái gì ấy nhỉ, Trình Nhiên hơi hoang mang cầm điện thoại lên, sau đó nghe thấy giọng vui vẻ của Khương Hồng Thược: “ Trình Nhiên, mình về Thành Đô rồi, hôm nay đi chơi đi.”

À đúng, cô ấy về thủ đô ăn Tết, giờ mới về Thành Đô, sao muộn vậy, không phải cô ấy nói cha mẹ về làm việc, ở lại thủ đô rất chán nên cũng sẽ về Thành Đô sớm à? Sao hôm nay mới về?

Mà điều đó chẳng quan trọng, quan trọng ở chỗ giọng cô ấy êm như ru, làm Trình Nhiên như nghe thấy trích đoạn nào đó trong hí kịch, "quan nhân, tối nay chúng ta đi chơi đi."

Thế là Trình Nhiên bắt đầu nghĩ, ừ thì đi, đi đâu, chơi gì, tối có về không?

“ Hì, quyết định vậy nhé, chiều đi ăn cơm.”

Cúp điện thoại rồi, không lâu sau lại có số gọi tới, Trình Nhiên nhận máy, là giọng Mã Khả:” Trình Nhiên, Hồng Thược về rồi, cô ấy nói với cậu chưa, bọn tôi hẹn nhau hôm nay tụ tập, hiện đang thương lượng ăn cái gì, cậu có gì tiến cử không?”

Trình Nhiên chưng hửng: “ Các bạn tụ tập á?”

“ Ừ, tôi, Tô Hồng Đậu, La Duy với Thư Kiệt Tây nữa ..... Cậu không tiến cử nơi nào à? .... Vậy lát nữa bọn tôi chọn xong nói với cậu nhé? “ Mã Khả nói tía lia:

“ À ... ừ.”

Hứng thú của Trình Nhiên bị thổi bay gần hết, trong lòng còn có chút hậm hực nghĩ, nha đầu ngốc, bao lâu rồi mới gặp lại, không phải là lúc hưởng thụ thế giới hai người sao? Còn gọi thêm cả đám người không liên quan nữa làm gì?

Tiếp tục uể oải làm bài tập, đến giờ hẹn Trình Nhiên mới ra trạm xe buýt , tới quán ăn ở trung tâm thành phố, hình như cái tên Lôi Vĩ bị kỳ nghi Tết làm lãng quên rồi, cha mẹ cũng không lo lắng cho an toàn của y nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận