Trùng Nhiên

Chương 200: Chuyện bất đắc dĩ!

“ Trình Nhiên, hiệu trưởng của các cháu là chiến hữu cũ của chú đấy, nên nhất cử nhất động của cháu ở trường, chú biết hết. “ Trình Bân dọa Trình Nhiên một câu rồi lại nói với Mã Vệ Quốc:” Lão Mã, coi như anh nể mặt tôi đi, nếu có chỗ nào nó làm sai, thành tích đi xuống, kiêu ngạo, anh phải kịp thời phê bình đấy .”

Mã Vệ Quốc cắt lời: “ Từ nãy tới giờ tôi chưa thấy anh nói được câu nào hay ho, cho nên tôi bảo rồi anh lên được chức phó cục là do tám đời thắp hương đấy. Trẻ con phải được khích lệ, không thể chỉ biết phê bình, cho anh biết nhé, những đứa trẻ ngoan là do từ nhỏ tới lớn được cổ vũ mà nên. Ngược lại, những đứa bé mỗi ngày bị chửi mắng, đánh đập thì lớn lên ít nhiều đều có vấn đề tâm lý. Tôi mới là người làm giáo dục, anh đừng có mà múa rìu qua mắt thợ.”

“ Thằng bé Trình Nhiên này có linh khí lắm đấy, tôi rất thích ...”

Những người khác thấy bọn họ nói chuyện gia đình thì biết ý lần lượt cáo từ rời đi, ánh mắt không khỏi liếc qua Trình Nhiên, trước đó không ai biết chuyện này.

Trình Nhiên từ kiếp trước nghe nói tới tên Mã Vệ Quốc rồi, dù sao người ta là hiệu trưởng Nhất Trung mà, nhưng mà vì y học Tứ Trung, chẳng có cơ hội để tiếp xúc, không biết ông ta là chiến hữu cũ của chú mình. Bây giờ nghe Mã Vệ Quốc cảnh cáo Trình Bân, chuyện này đúng tâm sự của y, tính cách của chú mình đúng là đáng lo.

Người nói ra câu đó thì thực sự là bạn bè rồi, không phải là quan hệ xã giao, mà biết lo lắng từ góc độ đối phương.

Ôi không biết nếu mình qua được kỳ thi chuyển trường, hiệu trưởng Mã, còn chủ nhiệm lớp Đàm Khánh Xuyên có thất vọng hay không?

Biết làm sao, cuộc sống là thế mà, chẳng có chuyện gì là vẹn toàn.

Sớm muộn thôi mà, thiên hạ có bữa tiệc nào không tàn chứ, dù Trình Nhiên đôi khi nghĩ tới một ngày rời khỏi quê hương, lòng rất quyến luyến, nhiều năm phiêu bạt bên ngoài rồi, y thực sự muốn bén rễ nơi này.

Dựa theo tình thế phát triển của Phục Long, thế nào cũng phải đột phá lên trên, đó không phải chuyện của cha y nữa. Trong tay cha y là vận mệnh cả trăm người, cha y đã dắt họ ra ngoài, phải có trách nhiệm.

Đây là con đường dù trùng sinh hay không thì Trình Nhiên vẫn phải trải qua, vẫn có một ngày rời Sơn Hải, nhưng nhà cũ không thể bỏ, thân thích bạn bè ở đây, đây vẫn là hậu phương, là cội nguồn của mình.

Chợt đoạn đối thoại lọt vào tai Trình Nhiên.

“ Tôi nói rồi, thi sắc đẹp cái gì chứ, càng thi càng làm lề thói xã hội hỏng hết, đám người đó mấy năm trước đã gây ra bê bối lớn như vậy rồi, thế nào giờ lại nhảy ra .” Giọng Mã Vệ Quốc cố áp xuống vẫn không che giấu được lửa giận:

A, họ đang nói tới cuộc thi sắc đẹp gần đây xuất hiện ở Sơn Hải, bảo sao hôm nay trong buổi học an toàn pháp chế trước Tết Xuân, chú mình lại đặc biệt nhấn mạnh chuyện này.

Trình Nhiên nheo mắt lại, cuộc thi hoa hậu thế giới đầu tiên tổ chức vào thập niên 50, hoạt động này sau đó phổ biến suốt nửa thế kỷ, ảnh hưởng tới rất nhiều quốc gia địa khu, từ đó sinh ra Hoa hậu Châu Á, Hoa hậu Hong Kong.

Từ thập nên 70 tới 90 là thời mà Hoa hậu Hong Kong có sức ảnh hưởng mạnh mẽ nhất trong vòng tròn người Hoa, những Hoa hậu Hong Kong như Trương Mạn Ngọc, Triệu Nhã Chi, Lý Gia Hân đều sáng tạo ra thành tựu lớn. Một thời gian loại hoạt động này đại biểu cho tính cởi mở của xã hội, mang ý nghĩa tích cực, nhưng về sau các cuộc thi kiểu này ngày một tràn lan, ngày một biến tướng, mất hết ý nghĩa tích cực, còn những thứ xấu càng nhiều.

Từng một thời các cuộc thi sắc đẹp Hong Kong ảnh hưởng tới toàn bộ thế giới người Hoa, nhờ đó sức ảnh hưởng giới giải trí Hồng Kong lan tỏa tới đại lục, khiến loại hoạt động này ở trong nước cũng trở nên hưng thịnh.

Những kẻ đầu tiên tổ chức cuộc thi sắc đẹp đều là tay không bắt sói, kiếm đầy chậu đầy bát. Đầu tiên là được chính phủ đương địa cho phép, sau đó đả thông quan hệ hắc bạch đạo, rồi tổ chức tuyên truyền, làm lớp huấn luyện, tiến hành thi đấu. Kỳ thực toàn bộ quá trình là kiếm xem thí sinh nào kiếm được tài trợ, hay dân gian gọi là "kim chủ". Kim chủ tài trợ nhiều, người đó sẽ là hoa khôi. Dần dà biến thành kim chủ tranh giành quán quân, đám kim chủ đấu với nhau đỏ mắt tía tai không ngại vung tiền, còn bên tổ chức, chỉ cần dựa vào quan hệ bối cảnh kiếm trăm vạn nghìn vạn là chuyện thường.

Bởi thế cuộc thi sắc đẹp sặc mùi giao dịch sắc tình tiền bạc.

Nhưng những cuộc thi như vậy rất có thị trường, thích náo nhiệt muốn xem tranh đấu là tâm thái số đông mà, ở thành phố nhỏ sâu trong nội địa như Sơn Hải, cuộc thi này càng thu hút.

“ ... Tôi nghe nói có gia đình đưa con tới nơi tổ chức, nộp phí tài trợ, trông đợi con gái mình được nở mày nở mặt mà không ngại bỏ ra không biết bao tiền, mấy vạn thôi là có mấy cái giải gì mà sức tưởng tượng tốt nhất, khí chất tốt nhất, thân thiện nhất ... Anh xem mấy thứ hỗn loạn này không phải là biến tướng của lừa đảo à? “ Mã Vệ Quốc càng nói giọng càng to, thoáng chút đau khổ:

“ Mấy cuộc thi này đều có học sinh của tôi tham gia, tôi tìm tới nhà chúng nói chuyện với cha mẹ chúng. Không ngờ bọn chúng đều nghĩ, con mình có tài, có tư chất, bỏ tiền lấy chút thứ hạng là đầu tư xứng đáng ... Không biết bản thân hại chết con mình ... Có đứa mang thai phải thôi học. Năm 95 trường tôi có đứa học sinh, xinh đẹp lắm, ca hát nhảy múa đều giỏi. Thế rồi cô bé rồi bỏ học nói muốn đi làm minh tinh, tham gia lớp huấn luyện, tới tận bây giờ không thấy tin tức gì, sống chết thế nào chẳng ai biết. Học viên âm nhạc bên cạnh càng thảm, mỗi lần có mấy cuộc thi kiểu này là đều có nữ sinh lạc lối ... Cảnh sát các anh chỉ trơ mắt nhìn thôi à?”

Trình Bân lắc đầu: “ Nếu họ thực sự làm gì phạm pháp, chúng tôi tất nhiên là sẽ xử lý, nhưng quan trọng là hoạt động này có người duyệt, quá trình cũng là hai bên tình nguyện. Như anh nói đấy thôi, ngay cả gia đình chúng cũng hận không thể đẩy con mình vào đó, vậy chúng tôi lấy gì mà can thiệp?”

Mã Vệ Quốc mắng: “ Ngu muội. “

Tất nhiên là mắng những gia đình kia.

Năm nay Mã Vệ Quốc mời Trình Bân tới giảng giải an toàn pháp chế chính là nhắc nhở đám học sinh phải biết bảo hộ bản thân, đừng để mắc lừa.

Tham hư vinh là tội lỗi, giống như áo mới của hoàng đế, cái loại chuyện này càng ngày càng bị xã hội lên án, vì sao vẫn cứ vô vàn người đâm đầu vào, là vì kẻ tổ chức dùng các cô gái làm tài nguyên, không chỉ kiếm tiền cho bản thân, đem chính các cô đi tiếp thị cho người nắm quyền kẻ có tiền.

Nhiều phía được lợi như thế, anh ngăn bằng cách nào? Còn về phía các cô gái, chúng có cách dụ dỗ để họ như thiêu thân lao vào lửa, mang suy nghĩ, đầu tư một ít, kể cả là tiền hay thể xác, đổi lấy danh hiệu được muôn người chú ý, sẽ kiếm được về hết.

Những chuyện đó chẳng liên quan gì tới Trình Nhiên cả, ngay cả chú y còn bất lực thì đủ biết nước sâu cỡ nào, không phải muốn cấm là cấm được, chuyện này chỉ cần bản thân đứng dính vào là tốt lắm rồi.

Chỉ là không hiểu sao nghe bọn họ nói mà Trình Nhiên lại cứ có chút bất an, giống như bỏ quên chuyện gì đó, chỉ là nhất thời nghĩ không ra.

Đừng nói là Tần Tây Trăn gom nhiều tiền như thế cũng là có ý định tham gia mấy cuộc thi này nhé?

Dám lắm!

Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc hết một vòng, ra tới cổng trường Cố Tiểu Quân đã đợi sẵn bên xe, Trình Bân hỏi: “ Có cần chú đưa cháu về nhà không? “

“ Dạ, thầy giáo còn bố trí bài tập, giảng giải vài việc, cháu còn phải về lớp.”

Trình Bân lại dặn dò vài câu rồi lên xe đi mất, để lại Trình Nhiên vẫn còn ngẫm nghĩ ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận