Trùng Nhiên

Chương 807: Mặt trời đã tắt. (2)

Một ngày trước.

Báo tài chính phương đông :"Như thế chỉ cần biết kết quả thử nghiệm lần cuối là biết Quốc Tâm liệu đúng như giáo sư Trần nói, đã sẵn sàng sản xuất hàng loạt, làm xong ứng dụng hệ thống hay không? Tới mực độ đó mọi tin đồn ác ý nhằm vào sự kiện này sẽ bị phá. Nhưng tới lúc này chúng tôi liên lạc với hai công ty thử nghiệm, đều không có câu trả lời.

Báo Tài chính kinh tế thứ nhất: "Phóng viên chúng tôi tới nhà máy nói rõ mục đích, nhưng không được cho vào nhà máy, bọn họ nói đây là tư liệu bảo mật của khách hàng, không công bố."

Hôm nay …

Đối với những người quan tâm tới sự kiện quốc tâm mà nói, nhật thực đã tới.

Một tin tức đang lan nhanh như lửa cháy đồng hoang.

"Các huynh đệ, tôi làm ở báo Tài chính Đông Phương đây, chúng tôi không được đăng tin về sự kiện Quốc Tâm nữa, tôi không thể lên bình luận nữa rồi, các huynh đệ giang hồ đường xa, ai nấy bảo trọng."

"Ba giờ chiều, báo Tài chính kinh tế chúng tôi nhận được cấm lệnh rồi, mọi người bảo trọng, sự kiện này không đơn giản đâu."

" Tôi có người bạn ở Báo sáng Thương nghiệp, cũng bị lệnh dừng đưa tin."

"Các trang web như TOM, SOHU, đã bị yêu cầu xóa bài liên quan, Thông Lãng và Thủy Mộc vẫn còn, nhưng không biết duy trì tới bao giờ. Chuyện này kết thúc rồi.”

Người chẻ củi núi xanh và nhóm chat theo dõi sự kiện này xôn xao.

Mọi người bắt đầu bị bịt mắt rồi, không gian mạng đã không còn là mảnh đất tự do nữa, nhiều người phẫn nộ, đây là chuyện lần đầu mới có từ khi internet đưa vào trong nước tới giờ, cái trò phong sát đáng hận đó tới mảnh đất tự do cuối cùng này rồi.

Với tình thế hiện nay, rõ ràng là phía có lợi ích gắn liền với Trần Dược không thể ngồi yên, đang phong tỏa mắt của mọi người. Triệu Thần thở dài, một lực lượng thế này ra tay, y Trình Nhiên sẽ bị nghiền nát.

Triệu Thần trên trang blog của mình đăng một dòng trạng thái mơ hồ, nhưng nhiều người hiểu và đồng cảm đậm chất văn nghệ:" Mùa hè hôm đó, tất cả mọi người bị che mắt, mặt trời đã lặn xuống, không biết tới ngày mai, nó có lên như mọi ngày không."

Văn phòng của Vương Ngọc Lan, mấy vị cổ đông lớn của tờ báo cùng xuất hiện.

“ Xảy ra chuyện gì, vì sao phần tiếp theo trong loạt điều tra của tôi bị rút?” Vương Ngọc Lan thiếu điều vỗ bàn chất vấn:

Một nam nhân trung niên sắc mặt trịnh trọng nói: “ Phóng viên Vương, chúng tôi thu được đơn khiếu nại, bài báo của cô có sai lệch, gây ra ảnh hưởng ác liệt, còn nữa, có tố cáo cô lợi dụng chức vụ báo chí, có giao dịch lợi ích với bên ngoài, cho nên Hội đồng quản trị đã phê chuẩn, chúng tôi sẽ điều tra email công việc của cô, toàn bộ máy tính, tài liệu của cô bị phong tỏa ... Chuyện này liên quan tới lợi ích của cổ đông, dù quản lý tòa báo cũng không thể can thiệp.”

“ Tùy! “ Vương Ngọc Lan đặt bút xuống thuận tay cầm cốc nước lên đổ xuống laptop trên bàn làm việc, màn hình nhanh chóng đen xì, một đám người mặt tối sầm.

“Cô đứng lại đó, thái độ cô như vậy là sao?” Một người ăn mặc kiểu quan viên đứng lên quát:

“Lỡ tay, không nhìn thấy à?” Vương Ngọc Lan khoanh tay trước ngực khinh bỉ:

Khi đám người đó lấy đồ đạc trong văn phòng, Vương Ngọc Lan vẫn ung dung ngồi đó, chỉ là lòng cảm thán, nhóc à, bà đây chỉ có thể nghĩa khí tới mức này thôi.

Lý Tĩnh Bình lên thủ đô công tác, gặp mặt Khương Vi Cầm cũng thảo luận về việc này.

“ Đại bộ phận tin tức liên quan tới Quốc Tâm biến mất rồi, cứ như chưa từng xuất hiện vậy. Đám người dính líu ở đằng sau đang dốc sức giữ lấy vị trí với vinh dự của bọn họ.”

“ Phía bên em cũng đang thúc đẩy phong tỏa chuyện này, lên từ trên xuống, bọn họ không chống được. Điều này chứng tỏ rằng điều Trình Nhiên nói không hề sai, chuyện này thực sự có vấn đề. Nhưng em quan tâm chuyện lớn hơn, xã hội muốn tiến bộ, không thể bao che cho cái xấu như thế, thực sự cần cải cách lớn. Giống đám người kia, phong tỏa càng lâu, uy vọng của chúng càng tiêu hao, vấn đề càng lớn ... Vài việc trước kia em không để ý, giờ dần ngộ ra rồi, trước kia em quá coi trọng nguyên tắc, coi trọng tầng cấp, nhìn lại bản thân thời còn trẻ, cảm thấy thật xấu hổ.”

Đề tài này hơi nặng nề, dù sao vợ ông ta cũng dốc hết tâm huyết vào chuyện này, giờ tai qua nạn khỏi rồi nhưng nhìn công sức của mình biến thành thứ ô uế như vậy, sao không đau lòng.

Lý Tĩnh Bình biết vợ mình nói tới chuyện liên minh lợi ích với Lục gia, chắp tay nói đùa: “ Vợ đại nhân đắc đạo rồi, đáng mừng, đáng mừng.”

Khương Vi Cầm lườm chồng: “ Thằng nhãi đó nói một câu, vì con gái mình, quan trọng hơn cả mấy thứ, chẳng lẽ em lại kém có à? … À phải, loại lời này năm xưa anh không dám nói, nói cũng chẳng ai tin.”

“ Này, sao lại kéo anh vào chuyện này, năm xưa anh chẳng hiểu tiền tỷ là khái niệm gì, nếu em rơi xuống nước, bảo anh lấy mạng đổi, anh cũng sẵn lòng. “ Lý Tĩnh Bình giơ tay thề thốt:

“ Con lớn chừng đó rồi đấy, già mà không đàng hoàng. “ Khương Vi Cầm có chút phiền muộn: “ Anh nói xem Trình Nhiên còn cách nào nữa không, chuyện ở cấp độ này e cả Phục Long cũng không làm được gì, bọn họ hẳn cũng đang bị gây áp lực.”

“ Anh không biết nữa, nhưng mà anh biết không nên dùng tư duy thông thường đánh giá thằng nhóc đó, nghĩ lại có bao giờ chuyện nó làm trong suy đoán của chúng ta chưa?”

“ Hi vọng lần này cũng thế, đây là thời điểm dễ bộc lộ bản tính con người nhất, em muốn xem nó còn giữ được tâm tính hay không?”

“ Yên tâm đi, bác gọi điện thoại từ văn phòng cho cháu, đây là điện thoại bảo mật, không ai giám sát được. Tình hình của cháu sao rồi? “ Đây là cuộc điện thoại tới từ văn phòng của Tạ Hậu Minh ở thủ đô, sau khi mọi tin tức bị phong tỏa, ông không khỏi lo lắng cho an toàn của Trình Nhiên:

“ Bọn chúng chơi ăn gian.” Giọng Trình Nhiên có chút phẫn nộ:

“ Khà khà, chúng phải dùng tới cách này là hạ sách rồi, đối phương đang tự làm tổn hại danh vọng của bản thân, sau này Trần Dược đừng mong thuận lợi như trước. Cháu nếu cần bác giúp gì cứ lên tiếng.” Tạ Hậu Minh an ủi:

“ Tạm thời không cần ạ, kỳ thực cháu còn vài trò nữa để chơi với đối phương, nhưng chúng đã giở trò phong sát này ra thì không hiệu quả nữa rồi. Bây giờ chỉ còn cách đợi thôi. “ Trình Nhiên thở dài: “ Đáng tiếc, thiếu một chút, mất vui rồi, cho dù lật được Trần Dược thì cá lớn sau lưng hắn cũng vẫn có thể chuồn mất ...”

“ Ài, cái thằng nhóc xấu bụng này, lo cho cháu đúng là thừa mà, tới mức này còn tính kế người ta. Thôi được, cháu không sao là tốt, nhớ chú ý an toàn bản thân, vẫn câu đó, có gì cứ liên hệ với bác, bất kỳ lúc nào.”

Miệng núi lửa bị bịt rồi, dư luận không cách nào khuếch tán nữa, sự kiện Quốc Tâm kỳ thực ồn ào đấy, nhưng chủ yếu trên mạng, cùng với tầng cấp cao thôi, chưa lan tới xã hội nhiều, còn xa mới tới mức cả nước xôn xao như lần Trần Dược công bố Quốc Tâm số 1.

Sự chú ý của con người dễ thay đổi, sau khi tư liệu của Vương Ngọc Lan bị lấy đi, không thể tiếp tục thúc đẩy dư luận nữa, đại khái nhiều nhất một tuần sau, thứ dư luận bàn tán là kết quả đá bóng, nơi nào đó xuất hiện chiến tranh, hay là minh tinh nào đó ngoại tình.

Tần Tây Trăn tuy ở nước ngoài tham gia vài cuộc thương thảo nghiệp vụ nhạc chuông, nhưng cô vẫn luôn theo dõi sự kiện này.

Ngày hôm đó về nước tham gia lịch trình, nhân lúc nghỉ ngơi, cô lật xem tờ Báo cáo Kinh Tế số mới nhất, toàn là tin chẳng mấy giá trị, lật từ đầu tới cuối không có tin tức liên quan tới điểm nóng Quốc Tâm, cô ý thức được điều gì, vội vàng lên mạng, quả nhiên tất cả biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tần Tây Trăn hít sâu một hơi, như quyết định việc gì, cô đứng dậy.

Kết thúc buổi ghi hình tuyên truyền chuẩn bị phát trên đài truyền hình vệ tinh, Tần Tây Trăn thay một chiếc áo thun rộng đơn giản nhất, một chiếc quần jean, không đội mũ lưỡi trai, bỏ lại toàn bộ trợ thủ.

Tới thẳng Đại học Trung Nam.

Không ai ngờ rằng sự kiện Quốc Tâm vốn bị dìm xuống đáy nước, cứ tưởng sẽ từ đó im hơi lặng tiếng, phai mờ trong tâm chí mọi người vì một cô gái mà oanh động toàn quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận