Trùng Nhiên

Chương 570: Một bức tranh đẹp. (1)

Suốt cả quá trình đó, Trình Nhiên chỉ lặng lẽ quan sát, y đang đợi Liễu Cao nhảy ra, nhưng cuối cùng khi Ngô Lập Vĩ rớt đài rồi, không thấy hắn có hành động gì.

Theo tin báo của tiểu tổ mà Triệu Thanh mới lập, Liễu Cao thậm chí trong thời gian này còn bay đi nước ngoài, tựa hồ chẳng bận tâm tới phong ba nhỏ kia.

Cuối cùng Trình Nhiên kết luận, đây rất có khả năng chỉ là một trong số rất nhiều vụ đầu tư của Liễu Cao thôi, không phải vụ đầu tư quan trọng, nên hắn không trực tiếp can thiệp.

Sự kiện này cũng không phải vô ích, ít nhất Trình Nhiên lờ mờ đoán ra kiểu công ty mà Liễu Cao nhảy vào kiếm trác rồi, nói suy đoán này cho Triệu Thanh, tạm thời không để ý tới nữa.

Nhưng chuyện chưa hoàn toàn kết thúc.

Trịnh Kiếm Phong được Trình Phi Dương nhờ cậy, chuyên môn tới văn phòng Điền Phong một chuyến, vì ông ta là người tích cực nhất trong nội bộ Phục Long trong việc hợp tác với Hoa Đằng, sợ trong lòng ông vì chuyện này mà có khúc mắc. Kết quả tới nơi thấy cả một đám nguyên lão, La Vĩnh Xuân, Vương Đỗ đang ngồi ghế sô pha hút thuốc, gọi hắn nhập cuộc.

| Trước kia nhà tôi hay làm ngô bung, mỗi lần thằng nhóc Trình Nhiên đi ngang qua, tôi đều cho nó một bát, thằng bé đó muốn học chơi cờ, tổng giám đốc Trình không có thời gian, cho nên nó ngày ngày tới chỗ tôi chơi cờ với tôi ... “ Điền Phong vừa nhả khói vừa kể chuyện:

Đều là bạn lâu năm, Dương Đỗ nói chuyện chẳng cần nể ngang: “ Ý ông đang nói là, Trình Nhiên thông mình như thế là có công của ông à?”

La Vĩnh Xuân cũng chỉ mặt nói: “ Già mà không biết xấu hổ.”

Điền Phong vẫn dương dương đắc ý nói tiếp: “ Năm xưa thằng bé đó vì có lần vì thi không tốt, bị cha nó cầm gậy trúc đuổi khắp nơi, tôi đoạt lấy gậy, ra sức khuyên cha nó, Trình Nhiên thông minh lắm, chẳng qua tâm tư không đặt vào việc học tập thôi, không cần đánh mắng, từ từ dẫn dắt, đợi nó hiểu chuyện là thế nào cũng hơn người. Các anh em, tôi nói trúng phóc rồi phải không, tuy nó không phải con tôi, nhưng tôi nở mày nở mặt ...”

“ Thằng bé đó chạy nhanh lắm, đánh được nó cũng không dễ.”

“ Còn không phải à, Lão Trình khi đó tức điên, ài thằng bé đó từ nhỏ đã giỏi chọc giận người ta.”

Mỗi người góp vào một chuyện, tựa hồ nhìn thấy bóng dáng loắt choắt tinh quái của Trình Nhiên đang chạy đi chạy lại trong khu tập thể ở Sơn Hải, thi thoảng truyền ra tiếng cười lớn.

Sau sự kiện Đằng Hoa, Trình Phi Dương còn cho Trình Nhiên xem một bản danh sách, là nhân viên chuẩn bị cho thôi việc ở Phục Long qua sự kiện này, có cả quản lý, cả nhân viên kỹ thuật từng lập công cho Phục Long, những người này đều từng nhận lợi ích từ Hoa Đằng, hiển nhiên ở loại chuyện này Phục Long giết địch một vạn cũng tổn thất tám nghìn.

Trình Nhiên còn thấy vài cái tên quen thuộc, thậm chí một người vốn ở khu thập thể Sơn Hải: “ Cha, thực ra ở chuyện Hoa Đằng này cũng có lý do khác biệt về đường lối, danh sách này chẳng thà học theo Tào Tháo ở trận Quan Độ, đốt đi thôi.”

Trình Phi Dương giơ tay lên vờ đánh: “ Cha con giống Tào Tháo lắm à?”

“ Cha thành kiến rồi, Tào Tháo con nói tới không phải là Tào Tháo bị bôi nhọ quá mức trong diễn nghĩa, ông ta là một nhà quyết sách mưu lược và quyết đoàn mà.”

“ Như vậy thì cũng không thể coi như chưa từng thấy, có người thực sự nhận lợi ích từ Hoa Đằng, không bắt thôi việc nữa, nhưng mà không thể không phạt, hạ chức hạ lương, coi như là cảnh báo với toàn thể.”

Trình Nhiên gật đầu, không nói nữa, mặc dù xử lý như vậy, người ở lại thế nào cũng phải chịu lời ra tiếng vào còn nhiệt tình đóng góp nữa không, nhưng mà thôi, chẳng có chuyện gì hoàn hảo hết, phải chấp nhận: “ Cha, vậy phía vấn đề cục thương vụ có vấn đề gì không?”

“ Ít nhất cục trưởng Chu tỏ thái độ rồi, những kẻ còn hận Phục Long cũng không thể công khai gây khó dễ Phục Long, nhìn bên ngoài chúng ta đang được dư luận, thế nên không lo có kẻ té nước theo mưa. “ Trình Phi Dương thở dài: “ Khi nào rảnh rỗi gọi điện cám ơn chú Tạ Càn của con một tiếng.”

“ Dạ.”

Trình Nhiên lần nữa gật đầu, cục trưởng Chu là bạn học cũ của Tạ Càn, hắn làm trung gian để Trình Phi Dương và Chu Văn Vũ tiếp xúc với nhau, cũng chính là người Trình Nhiên từng gặp ở nhà Tạ Phi Bạch, còn cùng ăn cơm với chị họ của hắn và nhà đầu tư từ thung lũng silicon.

Chi tiết hai bên trao đổi thế nào Trình Nhiên không hỏi, nhưng nếu nghĩ Chu Văn Vũ vì quan hệ cá nhân mà phản bác lại Nghiêm Sùng Minh thì đơn giản quá rồi, nói không chừng chính phù hợp với thời cơ thống nhất nội bộ, chỉnh đốn phe phái.

Bản thân ông ta cũng thúc đẩy khu công nghiệp phía tây, cũng có xí nghiệp thuộc phe của mình cần chiếu cố, có qua có lại, Phục Long phải hỗ trợ những xí nghiệp đó, hợp đồng của Hoa Đằng chẳng qua chuyển qua xí nghiệp khác được cục thương vụ nâng đỡ mà thôi.

Nói tóm lại kỳ thực người được lợi nhất trong chuyện này là Chu Văn Vũ, ông ta vừa lập uy, lại đồng thời bán luôn hai cái ân tình cho Tạ Càn và Phục Long.

Tất nhiên về phía Phục Long vẫn được lợi, như cha y nói, ít nhất được dư luận, để nội bộ và bên ngoài thấy Phục Long có quy củ nghiêm khắc, không vì tài nguyên chính trị mà thỏa hiệp. Cảnh cáo người có ý đồ cả trong lẫn ngoài, những công ty muốn ỷ mình có quan hệ không để ý tới yêu cầu Phục Long phải xem lại mình, những người có ý đồ đem lợi ích công ty ra đổi chác phải dừng lại.

Còn thực chất thỏa hiệp vẫn phải thỏa hiệp, chỉ là kín đáo hơn thôi, nếu Ngô Lập Vĩ không quá nghênh ngang tới chướng mắt cũng không có chuyện này.

Đây là chuyện bất đắc dĩ, trong nước là thế, không công ty nào tránh khỏi.

Trong căn nhà ở tiểu khu có tên Vườn hoa bên hồ ở ngoài ô Hàng Châu, ông chủ Mã đang xem bản kế hoạch của mình, sau khi có đủ tiền đầu tư, hắn liền ra tay tiến công, đội ngũ trong tay tới Hong Kong, Thâm Quyến, Bắc Kinh, khiến hội viên trang web đột phá mốc 8 vạn.

Quan trong hơn nữa lễ ký kết biểu diễn lần đó với Liên Chúng, khiến cái tên Alibaba thành đề tài bàn tán trên mạng, tình thế thay đổi từng ngày.

Bắt đầu có những nhà đầu tư tới tận nơi tìm bọn họ đàm phán kế hoạch tương quan, nói ra thật mỉa mai, khi công ty lương cạn đạn hết, đi tới đâu cũng đụng đầu vào tường, khi vượt qua giai đoạn gian nan nhất, tạm thời chưa cần thêm vốn thì người ta lại mang tiền tới không dứt.

Ông chủ Mã không mờ mắt vì tiền, tình thế thay đổi rồi, trước đó Alibaba sắp chết đói tới nơi, chỉ cần có thể sinh tồn, cái gì cũng có thể đàm phán.

Nay có hậu thuẫn sung túc, công ty đang mở rộng mạnh mẽ, giờ cắt thịt bán cổ phần ấy à, ông chủ Mã không làm.

Khoản tiền ở Thành Đô đủ duy trì một thời gian rất dài, 3000 vạn cơ mà, nặng trĩu tay. Khiến cho ông chủ Mã cầm tiền vào tay, không phải nghĩ tới sau này không còn lo tới cuộc sống nữa, ngược lại có thêm gánh nặng trách nhiệm, mỗi đồng bẻ đôi ra tiêu.

Cho tới giờ hắn chưa tính tới chuyện chuyển ra khỏi căn nhà 150 mét vuông này, đợi khi nào nhân viên tăng trưởng tới mức không chứa nổi mới tìm kiếm tòa nhà văn phòng cũ một chút.

Cũ, thuê cho rẻ.

Không biết vì sao, Liễu Anh và Diêu Bối Bối không hề đem chuyện xảy ra ngày hôm đó ở cung văn hóa kể cho đám bạn bè ở khu tập thể, ngay cả Du Hiểu cũng không biết gì hết, gần đây Du Hiểu tới tìm Trình Nhiên toàn nói chuyện Tần Tây Trăn.

Du Hiểu tính cách đơn giản dễ kết bạn, chưa gì đã chơi rất hợp với Liên Tiểu Hổ, Lý Vĩ Lộ rồi, thi thoảng Trình Nhiên không rảnh cũng không sao, hắn có bạn mới để lêu lổng.

Mà cái tên Du Hiểu thì đám Liên Tiểu Hổ cũng nghe rồi, hồi mới tới Trình Nhiên nói mình tên là Du Hiểu chứ sao, làm người ta nhớ mãi, thế nên Du Hiểu kết bạn cũng dễ dàng.

Du Hiểu có lúc kể chuyện vui thời nhỏ giữa mình và Trình Nhiên, chỉ là tên nói không có tí giới hạn nào, kể chuyện hai đứa đứng trên cầu đài xuống thi xem ai đái xa hơn, làm mấy cô gái như Ôn Lan, Dư Hồng phải đỏ mặt.

Liên Tiểu Hổ có mối quan tâm rất kỳ quái, truy hỏi: “ Thế ai thắng?”

Du Hiểu tựa hồ nhớ tới hồi ức không muốn nhìn lại, nhất thời há mồm nói không ra, mọi người vốn không quá hứng thú với cái đề tài này cũng lũ lượt hỏi, cho rằng có bí mật gì đó không thể nói ra.

Tới ngay đám con gái vừa rồi trợn mắt lên cũng dỏng tai lên như thỏ.

“ ... Chuyện đó, ặc ... Bọn tôi chọn địa điểm không tốt, cái cầu ở cuối gió, bọn tôi đứng xếp thành hàng, thằng nào cũng muốn giành phần thắng, cho nên cố sức rặn ra đái ... Thế rồi một cơn gió ở dưới cầu thổi thốc lên, đúng là mưa rơi đầy trời ...”

Thế là cả đám cười lăn cười bò, cười không đứng lên nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận