Trùng Nhiên

Chương 139: Tiểu nhân đắc chí. (1)

Đàm Khánh Xuyên đem bài thi hai môn lịch sử địa lý ở buổi chiều giao cho tổ chấm thi do giáo viên năm thứ hai tạo thành chấm. Dù là kỳ thi nội bộ, Nhất Trung vẫn rất nghiêm ngặt, từ ra đề tới chấm thi đều hạn chế tối đa khả năng phát sinh tệ nạn.

Giải quyết xong hết công việc trong tổ, Đàm Khánh Xuyên mới về khu tập thể giáo viên ở trong trường. Khu tập thể này cũ rồi, xây dựng từ cuối thập niên 70, kết cấu công trình thì vẫn tốt, thời đó không có chuyện làm ăn gian dối, nên sống vài chục năm nữa vẫn không thành vấn đề.

Chỉ là nhà khi đó vốn chỉ xây tối đa hai người ở một phòng, giờ thì những giáo viên đó đều có con có cái, có già có trẻ, đâm ra hạ tầng không đáp ứng nổi, không nói không gian sống, vệ sinh, rác thải, cấp thoát nước cũng có vấn đề.

Trường cũng có kế hoạch chuyển dần khu sinh hoạt ra khỏi trường học, nhưng mà chuyện này một là lâu, hai là chưa biết thế nào, thời nhà nước lo cho hết qua rồi, ngân sách ngày càng ít, cái gì cũng nói đến tiền, nên để càng lâu thì càng mong manh.

Về tới nhà thì vợ ông đã về trước rồi. Triệu Thanh là giáo viên dạy ngữ văn năm hai, đang ở hành lang quạt bếp than tổ ong, bà vừa đo đón con về, bây giờ tranh thủ làm thêm vài món ăn nóng, còn cơm nước thì cha mẹ ở nhà đã làm trước rồi.

Đàm Khánh Xuyên bị vợ chặn lại, ông ta đang bực mình, nói: “ Đói lắm rồi, có chuyện gì ăn cơm xong nói không được à? “

Triệu Thanh nhìn trái nhìn phải không thấy ai, hạ giọng xuống: “ Ăn cái gì mà ăn chứ, chuyện liên quan tới nhà của chúng ta, con nó ngày càng lớn, không thể cứ mãi ngủ chung với ông bà được, Kiều Kiều trước đó còn hỏi, khi nào mới có phòng riêng, em nghe mà nát lòng. “

“ Thôi được, thôi được, không nói nữa, có giải quyết được gì đâu, tránh anh thêm phiền lòng, bọn nhóc lớp anh thi thế nào? Tự tin không, cái tay Vương Kỳ đó không biết làm sao mà hỏi được điểm thi ngữ văn và số học sáng nay rồi, thấy bảo đứa học sinh Tống Thời Thu gì đó, nói văn được 135, số học được 142.”

Đàm Khánh Xuyên thất kinh: “ Cái gì? Ai nói cho hắn chứ? “

“ Quan tâm ai nói làm gì? Cái tay Vương Kỳ đó là loại người thế nào, anh còn lạ chắc, thế nào chẳng có cách moi móc ra được. Em nghe nói học sinh giỏi nhất lớp số 7 là Tống Thời Thu, Vương Kỳ coi trọng lắm. Trong khu tập thể nhiều người chướng mắt với Vương Kỳ nên nghe ngóng được gì liền kể cho em! Thế nào? Bọn nhóc thi cử ra làm sao? Có hơn được không?”

Đàm Khánh Xuyên lòng phiền muộn, đừng thấy nữ nhân trong khu tập thể này toàn là giáo viên, nhưng mà bàn tán sau lưng người khác chẳng liên quan gì tới nghề nghiệp hay học vấn, chỉ cần một đám nữ nhân tụ tập vào một chỗ là biết hết chuyện thiên hạ, đó là bản tính.

Ông ta vẫn còn đang tiêu hóa nội dung mà vợ mình vừa cung cấp, Tống Thời Thu ngữ văn 135, số học 142 à, thằng bé đó giỏi đấy ... Phải biết rằng lên cao trung ngữ văn từ 125 điểm trở lên là ưu tú rồi, 130 trở lên thì cả khối chẳng có mấy, còn 135 điểm chính là vạch phân cách trạng nguyên trước giờ.

Số học 142 điểm cũng là thành tích khiến người ta tặc lưỡi tán thưởng.

Từ hai môn này có thể thấy Tống Thời Thu dù môn tự nhiên hay xã hội đều sở trường, bảo sao Vương Kỳ coi như bảo bối.

“ Anh không biết ai chấm bài thi lớp anh, anh không nghe ngóng chuyện này, hai ngày nữa biết rồi còn gì. “

“ Anh đó, ánh đó. Sao con người anh lại bảo thủ cứng nhắc như vậy, bảo sao Vương Kỳ lại chọn anh để giẫm đạp, hai ngày nữa mới có thành tích, anh không hỏi đi, chẳng phải chúng ta mất ngủ thêm hai ngày à? Mai luân phiên trông thi, anh đi hỏi đi. “ Triệu Thanh cảm thấy hết nói nổi chồng mình: “ Em nghe ngóng hộ anh rồi, chấm thi môn số học lớp anh, lớp số 5, lớp số 6 là Ngô Chí Bân, chấm thi môn ngữ văn là Lưu Cầm, toàn là quen biết lâu năm cả, anh chỉ hỏi điểm thôi, đâu nhờ vả họ gian lận gì mà ngại …”

Đàm Khánh Xuyên thấy cũng phải, quyết định phá lệ một lần, vỗ đùi một cái: “ Được, mai anh đi hỏi. “

Kết quả là vợ ông nói đúng rồi, cả đêm hôm đó Đám Khánh Xuyên lăn qua lăn lại, trằn trọc không ngủ được.

Sáng ngày hôm sau Đàm Khánh Xuyên trước tiên đi trông thi môn tiếng Anh, sau đó môn thứ hai thì có người trông thi thay, ông ta liền tới văn phòng năm thứ hai.

Đầu tiên ông ta đi tìm Ngô Chí Bân hỏi điểm số học, Ngô Chi Bân là người thấp bé, đeo một cái kính quá khổ, đang miệt mài chấm bài.

“ Lão Ngô ...”

Vừa nghe thấy giọng Đàm Khánh Xuyên là Ngô Chí Bân biết ngay là việc gì rồi, cáu kỉnh lắc đầu: “ Tôi nói này, các anh tới mấy chuyến rồi, có để yên cho tôi làm việc không? .. Lão Đàm, anh dạy lớp số 9 đúng không, thế thì tôi chưa chấm xong ...”

Đàm Khánh Xuyên trước giờ thích sĩ diện, bao giờ đi làm mấy chuyện này, ngượng nghịu nói: “ Lão Ngô, Lão Ngô ... Vất vả cho anh quá, tôi chỉ đến nghe ngóng xem mấy đứa học sinh thi thế nào, chuyện này không phạm quy chứ? Anh cứ chấm đi, tôi chỉ hỏi, hiện giờ đứa điểm cao nhất lớp tôi là bao nhiêu điểm?”

Ngô Chí Bân dừng tay, trước mặt ông ta là đống bài thi, bên trái là đã chấm xong, bên phải là chưa, ông ta tìm kiếm một hồi, lấy ra một bài thi: “ Hiện giờ thì bài thi này điểm cao nhất, 137 điểm.”

137 thôi sao, Đàm Khánh Xuyên giật mình đánh thót, đến khi xem cái tên Lý Đức Lợi, lòng càng thêm nặng nề, theo lý mà nói đây là điểm số không tệ rồi, nhưng có điểm số 142 của Tống Thời Thu chắn trước mặt, ông ta làm sao mà vui nổi.

Đàm Khánh Xuyên còn mang chút hi vọng mong manh: “ Vậy anh em hộ tôi, đứa học sinh tên Trịnh Thu Anh đã chấm chưa? “

“- Trịnh Thu Anh à? “ Ngô Chí Bân nhìn đeo cái kính cận to sụ, dáng vẻ chậm chạp ù lì, kỳ thực chẳng hề chậm, lật bài thi vèo vèo rút ra: “ Đứa này à, 135, không tệ.”

Đàm Khánh Xuyên tim đập lộp bộp, ông ta thà bài của Trịnh Thu Anh chưa chấm còn hơn, vì Ngô Chí Bân nói trong số bài thi đã chấp thì 137 là cao nhất rồi, Trình Thu Anh chưa ở đó còn có hi vọng ... Giờ lớp mình còn qua được không?

Tống Thời Thu những 142 ... Đâu ra thứ quái vật này chứ?

Đàm Khánh Xuyên nhìn Ngô Chí Bân chằm chằm, còn vài đứa nữa, tuy ít hi vọng lắm rồi, nhưng biết đâu.

Ngô Chi Bân chấm bài một lúc cau mày:

- Chẳng lẽ anh định nhìn tôi chằm chằm như vậy cho tới khi tôi chấm xong đống bài này à?

“ Vâng vâng vâng ... Vậy không làm phiền anh nữa, không làm phiền anh nữa.”

Đàm Khánh Xuyên lòng rối bời cám ơn Ngô Chí Bân rồi rời phòng.

Ngô Chí Bân chỉ khẽ lắc đầu, cũng không trách ông ta, mấy lớn ông ta chấm bài, chủ nhiệm các lớp đều tới nghe ngóng rồi, nhờ vả quan hệ nghe ngóng nọ kia, bản thân Ngô Chí Bân là người không thích giao tiếp ngại phiền toái, hỏi nhiều tất nhiên sẽ bực. Không phải cố ý làm khó Đàm Khánh Xuyên.

Từ văn phòng Ngô Chí Bân đi ra, Đàm Khánh Xuyên tới thẳng văn phòng Lưu Cầm.

Lưu Cầm dễ tính hơn Ngô Chí Bân nhiều, chủ yếu vì quan hệ của bà ta với Triệu Thanh rất tốt, thấy Đàm Khánh Xuyên tới liền cười nói: “ Thầy Đàm, cô Triệu nói với tôi rồi, hôm nay vừa tới phòng là tôi ưu tiên chấm bài lớp anh trước đấy, tuy bây giờ chưa chấm xong, nhưng có vài bài thi viết tốt lắm. Tất nhiên không phải là bài điểm cao nhất, nhưng làm văn trọn vẹn điểm, nữ sinh này có văn tài, nền tảng quốc học rất tốt ... Tôi định đưa bài văn này cho tổ ngữ văn, để họ dán lên bảng cho cả trường xem, trường ta ba năm rồi mới có bài làm văn được điểm trọn vẹn, giỏi, thực sự là rất giỏi .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận