Trùng Nhiên

Chương 73: Và rồi năm ấy, mùa hè 1997! (1)

Không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung cảnh tượng mà giáo viên và học sinh toàn trường Nhất Trung Sơn Hải vào nhìn thấy vào lúc đó. Đó thực sự là thứ vượt ngoài sự tưởng tượng, chưa từng có.

Đại khái nhiều năm sau mọi người hồi ức lại, hoặc là ngày nào đó khi mà internet đã hết sức phát triển, mỗi lần nhìn thấy tin tức nhắc tới bức tường văn hóa ấy, tựa như không gian bị xé toạc, đem mùa hè năm 1997 trở lại trước mặt bọn họ, bức tranh đó lại hiện ra trước mắt.

Lúc ấy mọi người đều nhớ rất rõ, hiệu trưởng Chu Thao xưa nay theo phái cải cách cấp tiến, hô hào giáo dục phải đi kịp thời đại như một đứa trẻ con chạy qua chạy lại trước đoạn tường văn hóa đó, tựa hồ muốn đem món đồ chơi vừa mắt này về nhà.

Nhưng mà bức tường văn hóa đó riêng chiều cao thôi đã lên tới hai mét, nếu kéo dài ra thì còn đạt tới hai mét rưỡi nhờ phần gờ tường trắng bên ngoài. Học sinh bình thường khi làm báo tường không dùng hết bảng đen đó, đa phần lấy đoạn ở giữa, đại khái chừng một mét, còn Trình Nhiên vì vẽ kín mít, thậm chí vài phần bức tranh vươn ra ngoài lề, như còn chưa chịu thỏa mãn .

Dù thế sau khi nhìn thấy toàn bộ đoạn tường văn hóa đó, những học sinh tham gia làm báo tường đều biết mình không cách nào đua tranh được rồi ... Đem so với bức tranh tráng lệ đó, cũng giống như ngọn đồi nhỏ đứng bên cạnh cả cao nguyên Tuyết Sơn bao la hùng vĩ.

Có một số học sinh từng luyện thư pháp lần này bỏ rất nhiều công sức, tỉ mỉ chế tác báo tường lớp mình, hi vọng được khen thưởng. Nhưng bức tranh sao chổi đó hiện ra, tất cả không quan trọng nữa, ai còn để ý xem thư pháp có ưu mỹ không, thi ca có thâm thúy không ... Người ta bị bức tranh đó choáng ngợp rồi.

Thật là, thật là … có người không phục, thế này khác nào lấy thịt đè người chứ?

Quá đáng lắm rồi.

Không ít học sinh rất muốn lên án, có cho người ta làm báo tường nữa không hả. Chúng tôi chỉ làm báo tường thôi mà, trêu chọc vào ai đâu cơ chứ, vậy mà ném nguyên quả bom nguyên tử ra, ai mà đỡ nổi đây? Thật vô sỉ, đây không phải là báo tường nữa rồi, có ai lại bỏ từng đó công sức tiền bạc ra làm báo tường không hả?

Nhìn đi, nhìn số màu vẽ kia đi, thực sự là đốt tiền mà, mang hết quỹ lớp ra dùng cũng không đủ mua từng đó màu vẽ.

Kỳ thực chính Trình Nhiên cũng đang chấn kinh tới không nói lên lời, lúc y vẽ tranh do hạn chế tấm chắn sau lưng nên bản thân y còn chưa thấy toàn cảnh. Không gian sau tấm bảng đó chỗ rộng nhất chỉ có 60 xăng-ti-mét thôi, hai người đi qua còn khó. Tính ra khoảng cách từ mắt y tới bức tranh chỉ 40 xăng-ti-mét, nên chính y cũng chưa bao giờ nhìn thấy bức bích họa siêu cấp như thế.

Đùng nói người ngoài, chính bản thân Trình Nhiên cũng thấy làm báo tường thế này thì quá đáng quá thể lắm.

Phác họa ban đầu của Trình Nhiên chẳng bằng một nửa thế này, ban đầu y cũng chỉ định vẽ bằng phấn thôi, cùng lắm là thêm ít màu trang trí bối cảnh lớn.

Làm thế nào, thế quái nào mà nó lại thành thế này nhỉ?

Phải rồi, tất cả là tại Khương Hồng Thược! Trình Nhiên hiểu ra, lúc làm mình báo tường, cô ấy ở bên cạnh cứ tỉ tê góp hết kiến nọ tới ý kiến kia, mình lúc thì mình nghe bùi tai lúc thì mình không muốn tranh cãi với nha đầu háo thắng ấy, nên cứ nghe là lại vẽ thêm vào, rồi lại vẽ thêm vào, dần dà thành … hậu quả như thế này đây.

Đúng vậy, đều là do nha đầu đó mà ra. Trình Nhiên thề, y không hề định chơi trội, không hề định gây chú ý, ai mà lại đi làm báo tường kinh khủng thế này chứ, điên chắc.

Những tác giả dồn công sức tham gia cuộc thi báo tường này mà biết tiếng lòng của Trình Nhiên lúc này chắc tức tới thổ huyết.

“ Phải rồi, lúc nãy bạn định nói gì thế? “ Khương Hồng Thược nhìn bộ dạng “chết đứng” của Trình Nhiên thì muốn che miệng mà cười, bề ngoài không tỏ ra gì chứ ánh mắt cong vút lên rồi, cô nàng đắc ý vô kể, quay sang hỏi Liễu Anh:

Liễu Anh bị câu hỏi của Khương Hồng Thược kéo về với hiện thực, mắt cô vẫn nhìn vào bức tranh siêu cấp tráng lệ phía trước, cảm thấy giờ nói ra chuyện kia rất ngu ngốc, ấp úng: “ ... Không, không có gì cả ... Đây, đây chính là báo tường mà thời gian trước bạn cùng Trình Nhiên, Du Hiểu vẽ đấy à?”

Khương Hồng Thược dí dỏm đính chính: “ Là Trình Nhiên vẽ đấy, mình chỉ cung cấp màu vẽ thôi, còn Du Hiểu phụ trách ăn và tán gẫu.”

“ Thực sự là cậu ấy vẽ à ?” Liễu Anh vẫn cảm thấy không tin nổi, quá đả kích người ta mà: “ Cậu ấy thực sự vẽ được tới mức này cơ à?”

Khương Hồng Thược nghiêng trái nghiêng phải nhìn bức tranh, mắt híp lại như hồ ly vừa trộm được gà: “Vẽ thật đẹp phải không?”

“ Ừ, rất đẹp ... rất đẹp ... “ Liễu Anh lẩm bẩm, ai có thể trái lương tâm nói không đẹp chứ:

“ Không thể nào ... Điều này sao có thể được, không thể nào do Trình Nhiên vẽ ...” Ở trong đám đông, kẻ thù truyền kiếp của Trình Nhiên là Diêu Bối Bối mở mắt to hết cỡ, bức tranh càng đẹp cô càng không muốn thừa nhận là Trình Nhiên vẽ, nếu chỉ là vài đường bôi vẽ nguệch ngoạc chắc chắn cô đã vỗ tay khen ngợi "tài năng hội họa" của Trình Nhiên rồi.

Nhưng mà nếu bảo Du Hiểu vẽ, cô còn ôm bụng cười to hơn.

Trương Tiểu Giai gần như nín thở khẽ nhắc: “ Chúng ta đều tận mắt nhìn thấy cậu ấy mỗi lần tan học đi ra sau công trường mà, Du Hiểu thì về sớm đi học thêm nên không tham gia được.”

Dương Hạ nhìn Trình Nhiên, Du Hiểu lúc này ở trên ghế đi xuống đang thành tâm điểm oanh tạc của tất cả mọi người, ánh mắt của cô từ từ di chuyển tới Khương Hồng Thược.

Đó chính là thứ ... Cậu ấy, Du Hiểu, cùng với Khương Hồng Thược ở sau tấm ván bẩn thỉu kia làm ra.

Tưởng tượng cảnh ba người bọn họ cùng nhau tranh luận bàn bạc, rồi sau đó từng chút từng chút một vẽ ra bức tranh oanh động cả trường như thế.

Đáng lẽ, đáng lẽ vị trí của Khương Hồng Thược là cô, ba người họ chẳng phải từ nhỏ làm gì cũng có nhau sao?

Một cảm giác sinh ra trong lòng Dương Hạ, không nói rõ được đó là cái gì, giống như có chút hâm mộ ... Còn thoáng tiếc nuối và không cam lòng.

“ Đây là tác phẩm của lớp nào? ... Lớp số bốn năm ba à? Ồ, Lý Trảm, Lý Trảm đâu rồi ?” Hiệu trưởng Chu Thao kích động quay đầu lại hỏi người đi theo mình.

Lý Trảm đứng đờ ra nãy giờ được giáo viên khác đẩy vai nhắc nhở.

Tức lúc nhìn thấy bức tranh tới giờ, Lý Trảm rất hoang mang, cẩn thận tới trước Chu Thao hỏi: “ Hiệu trưởng Chu ... Học sinh lớp tôi làm, làm có được không ạ?”

Cả đám giáo viên chủ nhiệm xung quanh lườm ông ta, trong lòng chửi rủa, làm có được hay không, ông nhìn phản ứng xung quanh còn không biết à, định ra vẻ ở đây sao?

“ Lớp anh đúng là … tôi biết nói làm sao đây? Sau này bảo tường văn hóa trường ta sao nỡ xóa đi chứ ?” Chu Thao vẫn ngắm nghĩa bức tranh, than thở :” Tiếc chỉ là tường văn hóa, tôi còn muốn đóng khung mang về nhà kìa.”

Du Hiểu nghe thấy xung quanh phản ứng dữ dội như thế thì chột dạ, lòng nghĩ, họa lớn rồi, thứ này hắn không tham gia nổi rồi, nên biết điều chạy sớm, chỉ còn lại Trình Nhiên đứng đực mặt ở đó như ngỗng ỉa, tác giả là ai đã rõ, Chu Thao vẫy tay gọi: “ Cậu bạn nhỏ, trước kia chắc là có được không ít phần thưởng hội họa rồi nhỉ, không biết theo học danh sư nào?”

Chu Thao tốt nghiệp đại học Thành Đô, sau đó làm việc ở hệ thống văn hóa, năm xưa kỳ thực ông ta có hai lựa chọn, làm phó hiệu trưởng học viện mỹ thuật, hoặc là tới thành phố Sơn Hải làm hiệu trưởng sơ trung Nhất Trung. Chu Thao lựa chọn về cố hương làm việc, tuy thế ông ta vẫn giữ quan hệ với rất nhiều họa sĩ danh tiếng, nhìn thấy học sinh của mình vẽ ra tác phẩm hoành tráng như vậy, tất nhiên là hỏi xem sư thừa là ai rồi.

“ Dạ ... em chưa bao giờ được phần thưởng, cũng không theo ai học cả .” Trình Nhiên trả lời đúng sự thực, nhìn rồi vẽ lại thứ mình nhìn thấy, đó là năng khiếu bẩm sinh của y, chưa bao giờ qua trường lớp. Nếu bảo có cũng chỉ là xem những bức tranh đặc sắc trên mạng rồi mô phỏng.

Không khí có hơi xấu hổ, có lẽ đứa học sinh này nói thật, đối với vị hiệu trưởng kinh nghiệm như Chu Thao, đôi khi mất trí nhớ tạm thời, già câm giả điếc cũng là một bản lĩnh, trực tiếp bỏ qua, coi như mình chưa từng hỏi câu đó, hiền hòa nói: “ Nào, nào, chúng ta chụp ảnh chung.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận