Trùng Nhiên

Chương 88: Chạy đâu mất rồi!

Đến buổi trưa ngày hôm đó thì gần như gần như tất cả mọi người biết thành tích của mình rồi, Dương Hạ cũng vậy. Mặc dù trước đó đặt mục tiêu phải trên 700 điểm, nhưng mà trước kỳ thi xảy ra quá nhiều việc ở giai đoạn nước rút làm cô phân tâm, cho nên cô không đạt được trạng thái tốt nhất.

Dương Hạ cũng chỉ hơi thất vọng một chút thôi, cô không phải loại học sinh theo đuổi điểm số, biết vấn đề của mình ở đâu sau đó điều chỉnh lại tâm thái. Buổi chiều mấy cô bạn trong lớp kéo tới hỏi điểm, sau đó mọi người dạo phố, ăn uống một phen, chính thức ăn mừng tai qua nạn khỏi. Gần giờ cơm chiều mới về khu tập thể, trên đường gặp chú dì trong tiểu khu, nghe thấy họ thì thầm với nhau, lúc này còn chủ đề gì ngoài thành tích trung khảo chứ.

Cạch một tiếng mở cửa, Dương Hạ đi vào nhà, thay giày ra, trong phòng có tiếng xào nấu thức ăn, lên tiếng chào: “ Cha mẹ, con về rồi.”

Đi dép lê, đôi tất đen dẫm lên dép đi qua hành lang vào phòng khách, Dương Hạ thấy cha mẹ.

Dương Xuyên đi ra khỏi bếp, nhấc một cái túi lên, lắc qua lắc lại: “ Hạ Hạ về rồi, xem này, hôm nay cha mua cho con cái áo khoác.”

Kết quả Dương Hạ không vui như những đứa trẻ khác được cha mẹ mua quà cho, cô cũng đoán được vì sao cha đột nhiên mua quà cho mình ngày hôm nay:” Cha, không cần mà.”

“ Con bé này, cần chứ, nào mặc vào mặc vào ... “

Dương Hạ đành về phong thay váy mới rồi đi ra.

“Ái chà, Hạ Hạ nhà ta thật là xinh đẹp ... “ Dương Xuyên tặc lưỡi nhìn con gái mặc váy liền thân xanh lam, khoác thêm áo ngoài trắng, càng thêm thanh thuần động lòng người:

Dương Hạ thực ra cũng rất thích, xoay qua xoay lại trước gương mấy lần, chỉ là biết điều kiện nhà mình không tốt, cho nên từ khi hiểu chuyện cô chưa bao giờ đòi hỏi cha mẹ:” Cha, hôm nay cha ở chỗ làm, mọi người có nói chuyện thành tích không, đám Liễu Anh thế nào ạ?”

Từ trước tới giờ Dương Hạ rất ít khi chủ động gọi điện đi hỏi thăm thành tích của người khác, vì cô luôn có thành tích cao nhất trong khu tập thể, cạnh tranh vị trí số một số hai trong lớp, làm chuyện đó chẳng phải giống khoe khoang à, mà thường luôn có bạn học gọi điện hỏi thành tích của cô.

Cha mẹ cô còn nắm rõ hơn cô nữa.

“ Đừng để ý tới Liễu Anh vội. “Dương Xuyên giọng kịch tính: “ Con có biết Trình Nhiên được bao nhiêu điểm không?”

Trình Nhiên, Trình Nhiên ....

Vừa rồi Dương Hạ hỏi Liễu Anh chỉ để trải đường thôi, cuối cùng cô quan tâm nhất vẫn là Trình Nhiên, nhưng không hiểu sao cha lại trực tiếp nói câu này, không khỏi lo lắng: “ Cậu ấy thế nào ạ?”

“ Tổng điểm 706, thật đấy, xác nhận rồi, 706 điểm, còn cao hơn của con nữa ...”

Nhà Dương Hạ ở tầng sáu cao nhất, ngoài cửa sổ phòng khách, tịch dương đang bùng lên hào quang cuối cùng trong ngày.

Ánh nắng chiếu lên mặt cô gái xinh đẹp, soi rõ cả những chiếc lông tơ, cùng hai bàn tay nắm lại một chỗ che lấy miệng.

“ Ha ha, đúng vậy, mình cũng không biết Trình Nhiên ở đâu, mình được 624 điểm, 624 thủng chưa ... Ê, sao mấy người phiền thế ... thành tích mình vượt mức bình thường, sao mọi người không ai khen nhỉ ... mình biết bạn chỉ muốn biết thành tích của Trình Nhiên .... Khi đó mình cũng vội gọi điện thoại cho nó, muốn hỏi kết quả, không thấy ai trả lời.”

“ Đã bảo Trình Nhiên không có nhà mà … Đến gõ cửa rồi, đúng là không có ai, còn ra không gian internet thường tới chơi cũng không thấy nó ... Mình chơi game một lúc rồi về .... Biết chứ, nó được 706 điểm, mình biết còn sớm hơn bạn ... Đi chơi game về cha mình nói.”

Du Hiểu cầm điện thoại, nói chuyện với Diêu Bối Bối ở đầu bên kia, không nhớ đây là cuộc điện thoại thứ mấy: “ Bí quyết à, làm sao mình biết ... Bối Bối, bạn nói kiểu gì thế, cái gì mà suốt ngày lêu lổng với Trình Nhiên ... Trình Nhiên ngày nào lên lớp chả học như thằng điên, có ai không biết chứ? Mình trước trung khảo học bao lớp học thêm, bạn biết không? Thứ ba học tiếng Anh, thứ tư thứ năm vật lý hóa học, thứ bảy chủ nhật học số ... Cái gì, sao mình không có điểm cao bằng Trình Nhiên à, mình cũng đang muốn biết đây ... Cái thằng biến thái đó.”

Cúp điện thoại rồi, Du Hiểu còn chưa nguôi giận thì điện thoại lại tới, vừa nhấc máy lên chưa kịp hỏi là ai, phía kia đã hỏi câu đó:” Du Hiểu à ... Mình là Liễu Anh đây .... Hôm nay cậu có thấy Trình Nhiên không?”

Biết mà.

Du Hiểu không còn sức mà giận nữa rồi.

Hôm nay Du Hiểu liên tục nhận được điện thoại tìm Trình Nhiên của đám bạn bè trong khu tập thể. Nguyên nhân rất đơn giản, gọi điện thoại tới nhà Trình Nhiên không có ai nghe máy, hoặc là chị có cha mẹ y, vì thế mà tên đồng bọn suốt ngày “lêu lổng” cùng Trình Nhiên như hình với bóng thành đối tượng bị khủng bố điện thoại.

Tâm trạng mọi người thì cũng không khác Du Hiểu là mấy, có chấn kinh, có nghi hoặc, hỏi có nhầm lẫn hay gian lận gì không ... Hết cuộc điện thoại này tới cuộc điện thoại khác, hắn cũng tuyệt vọng lắm, hôm nay còn chưa thấy Trình Nhiên đâu đã bị bóng đen của thằng đó bao phủ.

Mấy chục ngày trước trung khảo, Du Hiểu nhận ra Trình Nhiên thay đổi.

Giống như là từ trạng thái ngủ say bừng tỉnh vậy ... Sau đó ... Sau đó điện thoại lại gọi đến hỏi Trình Nhiên, Du Hiểu rất muốn đập điện thoại, rõ ràng là hai anh em xưa nay luôn tệ như nhau, luôn an ủi lẫn nhau, cùng vui vẻ ở hạng dưới trung bình, vậy mà sao nó đột nhiên thành "con nhà người ta" chứ.

Bị các loại điện thoại bao vây, Du Hiểu u oán lắm.

Mày bỏ đi đâu rồi hả thằng kia, sao để lại người anh em nghèo ở quê như thế này.

Nhưng mà nó được 706 điểm.

Mình nghe cũng nhiệt huyết bừng bừng, xen lẫn chút đố kỵ, không cam lòng, cùng ... kiêu ngạo.

Tao phục mày rồi.

….. ….

Điểm công bố, nhân vật suốt cả một ngày không ai thấy đâu xách tới khi chiều tà xế bóng mới xách túi đồ bơi, từ bể bơi thành phố trở về. Tóc của Trình Nhiên còn chưa khô hết, bị gió ấm của giữa hè thổi qua liên tục, làm xù lên như cái tổ chim.

Lúc này là sáu giờ, nhiều nơi dù là mùa hè thì trời cũng tối dần rồi, nhưng ở Sơn Hải này, nắng chiếu tới hơn bảy giờ tối, dù vậy đây vẫn là lúc nhà nhà chuẩn bị cơm nước.

Cách đó mấy chục mét, ở ngoài khu nhà số 5, có ba phụ nữ không kịp làm cơm, đi ra ngoài mua thức ăn, gặp nhau ở hành lang, đứng lại tán gẫu, thi thoảng lại cười vui vẻ quên mất cả chồng con đang đói meo chờ đợi ...

Có tiếng còi xe rất lớn sau lưng.

Trình Nhiên quay đầu nhìn lại, đó là chiếc Toyota, bên trong xe là cha con Triệu Bình Truyền và Triệu Tự Vĩ, chắc là đang định ra ngoài ăn cơm. Triệu Bình Truyền lái xe, nhìn Trình Nhiên chằm chằm như nhìn gấu mèo, Triệu Tự Vĩ không che giấu được sự ghen ghét.

Bình thường dù nhìn sau lưng thì bọn họ cũng nhận ra Trình Nhiên, chỉ là hôm nay y đi bơi, tóc đang bị gió thổi dựng lên, hình tượng không khác gì mấy lưu manh ngoài xã hội, giờ đang trào lưu tóc dựng ngược lởm chởm như chôm chôm, rồi nhuộm xanh nhuộm đỏ nữa mà.

Không ai chào hỏi ai, xe lướt qua người, không khác gì người xa lạ.

Chỉ là Trình Nhiên không biết trong xe Triệu Bình Truyền đột nhiên quay sang mắng con trai.

Trình Nhiên vừa mở cửa thôi đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phưng phức rồi, tức thì con sâu trong bụng y tỉnh dậy kêu gào, y xoa cái bụng kêu òng ọc: “ Chiều con đi bơi, con để lại giấy đấy, cha mẹ đọc chưa ... Con đói quá, có gì ăn luôn không?”

Trình Phi Dương ở bên nhất thời chưa biết phản ứng thế nào thì Từ Lan chùi bừa tay vào tạp dề, đi nhanh tới hai tay béo má Trình Nhiên lắc qua lắc lại: “ Hì hì hi, con trai, con giỏi quá, quá giỏi rồi! ...”

“ Con biết con giỏi rồi, mẹ đừng béo má con được không?” Trình Nhiên bị bẹo phát đau kháng nghị.

Từ Lan như không biết làm sao để phát tiết sự sung sướng này, vò tóc Trình Nhiên xù lên, xoa mặt, béo má con trai ...

Đúng là dở khóc dở cười mà, Trình Nhiên sau khi tra ra điểm đã viết lại tờ giấy đặt trên bàn ‘ Con đã tra được điểm rồi, tổng cộng 706, chiều con đi bới, tối về.’, chính là để đề phòng chuyện này xảy ra, để thời gian cho cha mẹ bình tĩnh lại.

Nhưng mà bây giờ mặt mày bị mẹ vò như vò mỳ, cả mặt tê đi giống không phải của mình nữa, Trình Nhiên mới nhận ra, mình vẫn còn ngây thơ lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận