Trùng Nhiên

Chương 209: Tuyên truyền và tiêu thụ. (1)

“ Cha, hay làm thế này, tranh thủ sự kiện này mà lập luôn phòng giám sát, đưa vào hệ thống giám sát qua ti vi , bao phủ luôn cả khu tập thể. Thứ đến nữa là trong khu bừa bộn quá, nhà ai có đồ không dùng vứt bừa ra sân, vừa mất vệ sinh lại tạo ra góc chết, chỗ đó có thể xây nhà xưởng.”

Trình Nhiên chưa cam tâm, chuyện gì mà y nghĩ tới lại không thể thực hiện là sẽ rất khói chịu, hơn nữa gặp khó khăn mà không khắc phục được không phải tính cách của y.

Vì thế Trình Nhiên chạy vào phòng, lấy ra giấy bút, vừa vẽ vừa tiếp tục trình bày: “ Có thể mở rộng cả đội bảo an, nhưng tuyển dụng nhất định phải tỉ mỉ, hơn nữa nên tuyển quân nhân xuất ngũ, vì họ có lai lịch rõ ràng, được huấn luyện. Không phải Hoa Thông vốn là công ty quân đội sao, chuyện này hẳn là dễ .”

Từ Lan nhìn bản vẽ phác thảo của Trình Nhiên mà bật cười: “ Con đâu phải muốn nâng cao an ninh, con muốn đánh trận thì có. Làm công ty Phục Long còn canh phòng nghiêm ngặt hơn cả khu tập thể chính phủ bên cạnh.”

Tuyển dụng quân nhân xuất ngũ, thiết lập hệ thống cảnh cáo giám sát, phân chia tuyến đường tuần tra, loại bỏ góc chết ... cả Trình Phi Dương cảm giác biến khu tập thể thành quân doanh rồi, rất quá đáng, nhưng mà hợp khẩu vị của hắn.

Hắn cũng biết, Phục Long muốn đi vào quỹ đạo chính quy, sớm muộn cũng phải có chế độ nghiêm ngặt, không thể dựa vào tinh thần ý chí mãi như lúc này, nên ở chi tiết nếu có quy phạm trước thì tốt. Công ty không thể trông cậy vào mấy ông già nghỉ hưu chỉ biết ngồi ở công uống trà đánh cờ trông coi được, lần trước suýt bị lấy trộm kỹ thuật là minh chứng, cũng không thể giao việc cho mấy công ty bảo an ngoài.

Phục Long đã quyết tâm đi theo con đường kỹ thuật thì việc bảo vệ bí mật càng quan trọng, tự lập hệ thống phòng ngự cho yên tâm, khi đó sợ gì trộm vặt mò tới.

Trình Phi Dương chống cằm ngẫm nghĩ, về kỹ thuật không thành vấn đề, ban công trình trong công ty có mày mò về hệ thống truyền hình nội bộ, đem ra ứng dụng một chút cũng tốt.

Mặc dù ngoài có công ty chuyên mảng này rồi, kỹ thuật của người ta toàn diện hơn, nhưng nếu bản thân làm sẽ đỡ tốn kém, tận dụng được thiết bị thừa, hai nữa là biết đâu mở ra nghiệp vụ mới?

Sau khi hai cha con hào hứng kẻ kẻ vẽ vẽ phương án tăng cường an ninh cả khu tập thể, Trình Phi Dương nói là làm ngay, chỉ là thay đổi nho nhỏ, thay vì phân tán nhân lực đang căng mình ở các huyện, hơn nữa nếu tự làm thì không kịp nữa. Hắn liên hệ với công ti thiết bị an ninh Khoa Tấn, đây là công ty có tiếng về bố trí hệ thống an ninh ở Sơn Hải, dùng tốc độ nhanh nhất tiến hành lắp đặt và thử nghiệm.

Rốt cuộc đã hoàn thành trước khi phát tiền thưởng cuối năm.

Sau đó Trình Phi Dương tổ chức lễ phát tiền thưởng lớn, ngay ở bên trong khu tập thể.

Sự kiện này kinh động cả đài truyền hình và giới báo chí, ngày hôm đó phóng viên ùn ùn kéo tới khu tập thể Phục Long.

Trong sân lớn ở khu tập thể, nổi bật nhất là dưới cây dung cổ thụ, đặt chiếc bàn dài, trải khăn đỏ, đặt chỉnh tề từng cọc tiền lớn, chất cao như núi nhỏ, trông tục tới không thể tục hơn. Công ty Phục Long còn nhờ cả phương diện công an Sơn Hải phối hợp, phái ít cảnh sát tới bảo vệ hiện trường.

Trình Phi Dương đích thân chủ trì lễ phát tiền này, những nhân viên của Hoa Thông có cổ phần nhưng không tới Phục Long làm việc mỗi người được chia 5000. Còn nhân viên công chức ở Phục Long, dựa theo chức vụ và cống hiến phát tiền thưởng, trên cơ sở 5000 tiền cổ phần, còn phát thêm thưởng từ 3000. 7000, thậm chí là tới ba vạn.

Ở cái thời mà tiền lương phát một cái phải bọc giấy báo, gói trong gói ngoài, giấu kín, buộc cả vào người ấy, một cuộc phát tiền công khai thế này rất oanh động. Trình Nhiên ở đời sau chứng kiến chuyện như thế rồi, bất kể là có thành phần làm màu không, bất kể bị người ta chế giễu tục thế nào, đều thu hút ánh mắt của mọi người, đi lên trang nhất ...

Tiền lương công chức năm 1998 là từ 700 đến 1000, đơn vị nào làm ăn tốt, cuối năm phát vài nghìn tiền thưởng. Phục Long từ lúc thành lập tới giờ mới hơn nửa năm đã tiến hành chia hoa hồng, khiến những người trước kia chê bai chế giễu đều liếm môi thèm thuồng.

Từng người được đọc tên lên nhận tiền, ôm cọc tiền mới tinh thơm mùi giấy trong tay, không khỏi xúc động.

Bọn họ có ai là lười biếng đâu, những người đã sống qua năm tháng kia, muốn lười cũng không được. Thế nhưng chế độ cứng nhắc, lãnh đạo suy đồi, gò bó con người vào bộ khung, làm người ta mất năng lực sáng tạo cùng nhiệt tình.

Gói gọn tất cả vào tư duy, ôm bát sắt để sống.

Còn bây giờ, khi mọi người nhìn thấy họ cùng nỗ lực kiếm ra tiền, ở cái thế giới mà làn sóng thôi việc lan khắp nơi, họ thấy được hi vọng.

Tốt rồi, có tiền rồi, Tết này có thể báo hiếu cha mẹ ít nhiều.

Trả được tiền nợ lần trước đi bệnh viện rồi.

Học kỳ sau không phải lo tiền học cho con nữa, ít nhất nhẹ lòng ăn Tết.

Thế nào là hạnh phúc? Đây chính là hạnh phúc.

Tất nhiên không phải ai cũng vui vẻ như thế, chí ít tới một nửa số nhà trong khu tập thể phải đóng chặt cửa để đỡ phải nghe âm thanh huyên náo ngoài kia. Bọn họ chính là người nghe Triệu Bình Truyền xúi bẩy, ép Trình Phi Dương phải mua lại cổ phần, đổi lấy ba bốn vạn tiền bồi thường, ai cũng nghĩ Trình Phi Dương là thằng ngốc thích ôm rơm nặng bụng, mình lãi lớn.

Bây giờ thì nhìn Phục Long tưng bừng phát thưởng, trong khi họ cầm tiền mấy chục năm tuổi nghề chẳng giải quyết được gì, tiền ngày một hao đi, tổ tông mười tám đời Triệu Bình Truyền được hỏi thăm một lượt.

Đó là năm tốt đẹp, cũng là năm được mùa.

À nói thêm, trước sau Tết, hệ thống an ninh khu Hoa Thông bắt được 13 tên trộm, 5 tên bị cả khu kéo tới đánh thâm tim mặt mày.

Quay lại với Trình Nhiên, theo lời Từ Lan thì từ lúc nghỉ học tới giờ chỉ nằm ườn ở nhà hết ăn lại ngủ, trừ giúp cha mình đề xuất cải biến tiến hệ thống an toàn thì gần như làm lợn luôn, thể dục buổi sáng cũng bỏ. Bản chất của Trình Nhiên là vậy, rất lười.

Nhưng hôm nay Trình Nhiên lại dậy rất sớm, lên xe buýt số hai tới đường Thủy Tình Phường.

Đó là cái ngõ cũ, xung quanh đều là căn viện tử dùng đá đắp tường, từ trong sân vườn, cành lá ngân hạnh hoặc hòe tươi tốt nhô ra ngoài.

Ngay cả hai bên đường lát đá cũng trồng toàn ngân hạnh, Trình Nhiên đến sớm, nấp sau một cái cây co ro tránh rét, lúc thì dậm chân, lúc thì xoa tay thổi hơi, đường chỉ có lác đác người qua lại, xe cộ chả có, tối đa là xe đạp, rất bình yên.

Bộ dạng của Trình Nhiên nào giống thiếu niên thanh xuân chỉ cần phong độ không cần nhiệt độ, lộ nguyên hình của mèo già trong mùa đông.

Chẳng bao lâu nắng lên cao, trời thì sáng, nhiệt độ không cải thiện gì, mọi người ra phố nhiều hơn, âm thanh cuộc sống rộn rã tựa hồ xua đi không ít cái lạnh.

Có một cô gái từ phía đầu kia xuất hiện.

Cô gái đó mặc áo khoác vàng nhạt, cổ quấn khăn, mặt hoa da phấn, dưới mặc quần vải, đôi chân dài đi đôi giày da cao gót đen, mặt trang điểm nhẹ, càng nổi bật làn da trong veo như nước, tóc chỉnh tề búi sau đầu, tóc mai rũ bên tai, phác họa gò má ưu mỹ.

Trên con đường nhỏ lát đá, bên cạnh là tường rêu cây hòe, nhìn thấy cô gái như từ trong tranh đi ra ấy, Trình Nhiên nhìn ngây người.

Con đường này về sau bị giải tỏa, cảnh tượng ở đây chỉ còn trong ký ức của Trình Nhiên, nên lúc này mới có cảm xúc đời sau không bao giờ có nữa.

Đó chính là Tần Tây Trăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận