Trùng Nhiên

Chương 257: Tạm biệt!

Mưa như thác đổ, mỗi một nghệ sĩ lên sân khấu được ba mươi phút tới bốn mươi, đủ biểu diễn sáu bảy bài hát, còn màn biểu diễn cuối cùng của Tần Tây Trăn, tổng cộng mười bài hát, thêm Trình Nhiên xen vào, trước sau mất gần một tiếng, nên khi lễ hội âm nhạc kết thúc là 10 giờ 30.

Những lần trước tới lúc gần kết thúc là hiện trường trở nên thưa thớt rồi, nhưng lúc này nhiệt độ vẫn chưa tan, ai nấy vẫn còn ngâm nga ca khúc mình thích, kích động bàn tán.

Triệu Nhạc và Uông Trung Hoa đã lặng lẽ rời đi trước khi kết thúc, chẳng ai bận tâm tới nữa bọn họ. Đừng nói sự nghiệp hai kẻ này trong giới âm nhạc tới đây là chấm dứt, nhắc tới chỉ tổ làm hỏng bầu không khí, chúng còn dũng khí đi ra đường cho người người phỉ nhổ cũng khiến người ta phục rồi.

Chỉ e sau này đi ăn xin có người nhận ra còn đạp vào mặt.

Huyên náo vẫn còn, quá giờ rồi mà trong phòng tường thuật trực tiếp, cả dẫn chương trình và khách mời vẫn đang hồi ức lại từng ca khúc.

Vì đây là lễ hội âm nhạc đề cao tương tác với khán giả, Tần Tây Trăn tới bên rìa sân khấu, mưa lớn làm cô ướt sũng, cùng với khán giả hòa vào làm một.

Đây là sân khấu thêm, cũng kết thúc rồi, bảo vệ lúc này đã lơi lỏng, có người leo lên sân khấu tặng hoa, chụp ảnh, chẳng mấy chốc hoa dưới chân cô đã thành ngọn núi nhỏ, đây là điều cô cũng không ngờ được. Học sinh ở Nhất Trung lúc này tự giác bao vây quanh Tần Tây Trăn duy trì trật tự, hạn chế khán giả quá khích.

Triệu Hải Hoa nhìn Tần Tây Trăn, phụ nữ trung niên một tay nuôi con khôn lớn còn gây dựng sự nghiệp đáng ngưỡng mộ ẩm bẩm: “ Mẹ biết mà, mẹ và con bé đó là một loại người, rất kiên cường, dù bao nhiêu vùi dập vẫn sẽ kiên cường đứng lên ... Con cưới được nó sẽ là phúc phận vô cùng đấy.”

Những tiếng hoan hô, những bàn tay vươn tới mong được chạm vào tay Tần Tây Trăn, dù được đám học sinh bảo vệ, cô vẫn bị dòng người cuối đi.

Tần Tây Trăn hết sức lúng túng, vừa mỉm cười bắt tay với khán giả, gật đầu cám ơn, ánh mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng thấy Trình Nhiên ở bên rìa sân khấu.

Đó là người cô thực sự muốn cùng chia sẻ niềm vui lúc này.

Không ngừng có người chen tới, cô không thể tách được làn sóng người trước mắt ra, cứ như thế nhìn khoảng cách hai bên xa dần, ánh mắt cô hoảng hốt như con chim bị kinh hãi.

Bên kia đám đông, Trình Nhiên giơ tay lên vẫy, dùng khẩu hình nói hai chữ.

Tạm biệt.

Tần Tây Trăn dốc hết sức tách đám đông ra cũng chỉ vẻn vẹn tiến về phía Trình Nhiên hai bước, sau đó lại bị đám đông đẩy đi, đến lúc bảo an nhận thấy tình hình mất kiểm soát toét còi chạy tới duy trì trật tự, cô ngẩng đầu lên, mưa rưới ướt mặt, tầm nhìn mơ hồ đã không thấy Trình Nhiên đâu nữa.

...... .........

Câu chuyện liên quan tới Tần Tây Trăn ở lễ hội âm nhạc lưu truyền rất nhiều phiên bản.

Có người nói khi đó kết thúc một cái, có mấy công ty băng đĩa lớn trong nước đều tranh giành có được chữ ký của Tần Tây Trăn mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu, nhưng cuối cùng vì sao Tần Tây Trăn chỉ công ty Âm nhạc Động Địa quy mô không lớn của Trần Mộc Dịch, thì nhìn từ góc độ nào cũng khiến người ta không cách nào lý giải được.

Có lẽ vì Trần Mộc Dịch cho Tần Tây Trăn quyền tự chủ lớn nhất, điều kiện đưa ra cực kỳ ưu đãi chăng?

Dù sao thì khi các công ty lớn bận đánh nhau thì Trần Mộc Dịch vươn lên thành con ngựa ô lớn nhất, thu lấy thắng lợi cuối cùng.

Còn Triệu Nhạc thì từ sau buổi tối hôm đó hoàn toàn biến mất, ở trong cái nghề này muốn biến mất là quá dễ dàng, không có tác phẩm, không tuyên truyền, không biểu diễn, vậy là cứ như thế biến mất khỏi tầm nhìn mọi người thôi.

Hắn như bốc hơi khỏi nhân gian, không rõ sống chết.

Uông Trung Hoa không được may mắn như thế, ông ta là người có danh tiếng lớn, lại còn ký hợp đồng với Anh Trì, nhiều mối quan hệ và ràng buộc, không phải cứ vậy trốn trong nhà đóng cửa là xong.

Danh tiếng của ông ta tổn hại nặng nề, biên khúc cho Triệu Nhạc chưa nói, còn thề thốt đảm bảo đó là ca khúc của hắn, dùng ngôn luận kịch liệt nhất nhắm vào bậc đại sư trong giới như Tần Khắc Quảng, dùng thủ đoạn dơ bẩn vùi dập Tần Tây Trăn. Ông ta thiếu điều bị đóng dấu "thiên hạ đệ nhất vô sỉ" lên trán, các chương trình âm nhạc mà ông ta tham gia đều công khai tuyên bố không hợp tác nữa, ba hạng mục quan trọng đang đàm phán bị đối phương dùng đủ loại lý do hủy bỏ, giải thưởng âm nhạc ông ta được đề cử cũng gạch tên, lý do là tác phẩm có hiềm nghi cần xem xét lại.

Thậm chí xảy ra phản ứng dây chuyền, phe đối lập trong Anh Trì muốn loại bỏ Uông Trung Hoa để tránh ảnh hưởng danh tiếng của công ty, nhưng thế lực Uông Trung Hoa không phải nhỏ, kết quả cuối cùng chưa rõ, nhưng từ nay tiền đồ gập ghềnh là chắc rồi.

Lễ hội âm nhạc ở thành phố nhỏ vì bối cảnh đặc thù của lễ hội du lịch quốc tế, thêm vào Uông Trung Hoa, Triệu Nhạc gây ra vụ lùm xùm lớn khiến sự xuất hiện của Tần Tây Trăn càng thêm chói lọi. Trong những ngày sau đó, các đài truyền hình lớn nhỏ ở tây nam liên tục phát ca khúc của Tần Tây Trăn.

Một câu hỏi rất nhiều người tò mò, đó là ca khúc Tần Tây Trăn hát là do ai sáng tác? Chuyện này cũng được người ta tìm tòi.

Có người căn cứ vào các loại quan hệ, như chỗ ban nhạc của Tần Tây Trăn xác nhận tên tác giả sáu ca khúc, tới từ hai người.

Một là Trình Bân, một là Cách Cách Vu, đây hẳn là biệt danh, trong giới giải trí đặt nghệ danh cho mình, thậm chí cả nghệ danh tiếng Anh không có gì lạ.

Tức thì trong giới bàn tán, hai người thần bí chống lưng mạnh mẽ cho Tần Tây Trăn là thần thánh phương nào.

Trình Bân là tên người thật, tin rằng người tài hoa như thế sẽ bị phát hiện thôi.

Còn "Cách Cách Vu", phải chăng là Tần Khắc Quảng, nguyên do ông phải lấy nghệ danh khác để ủng hộ con gái cũng dễ hiểu, người nào có hiểu biết thì không lạ Tần đại sư không thích nhạc lưu hành, hẳn là không muốn tên bài hát đó lẫn vào tác phẩm cổ điển của mình.

Giải thích hợp lý nhưng sự thực có đúng không thì chả ai rõ, tóm lại là rất thần bí, riêng điểm này đủ người ta suy đoán vô tận.

Có lẽ thời gian là chìa khóa giải đáp mọi bí mật.

Lễ hội âm nhạc rời xa dần, mọi huyên náo cuối cùng cũng quay về yên tĩnh.

Lễ hội du lịch quốc tế cũng kết thúc, bình phàm mới là âm điệu chính trong cuộc sống của đại đa số mọi người.

Nhưng truyền kỳ thì vẫn truyền miệng nhau trong đường lớn ngõ nhỏ của Sơn Hải.

Thành phố nhỏ vì xuất hiện Tần Tây Trăn làm mọi người thấy vinh dự, trong thời gian đó Trình Nhiên cùng mẹ tham gia hôn lễ của người thân, trong hôn lễ đó có người thề thốt Tần Tây Trăn là cháu gái của bà cả của dì tám ba đời nhà hắn, làm nhiều người ồ lên hâm mộ.

Trình Nhiên khi đó cũng bật cười, hiệu ứng danh nhân ở thành phố nhỏ sâu trong nội địa là rất lớn, ngay cả loại ca sĩ vớ vẩn như Triệu Nhạc trước kia còn khiến nhà nhà biết tới nữa là.

Còn về phần bản thân Trình Nhiên, tính y vốn có chút cô độc. Tần Tây Trăn đi rồi, lại càng lặng lẽ hơn, mỗi ngày tan học đi qua tiểu viện kia ở Tích Thủy Nham, trong đó thi thoảng cũng truyền ra tiếng đàn ca, khiến y nhớ tới cô gái cùng mình ngồi ở bờ kè tán gẫu, nhớ tới Sa Nam La Mộc hào sảng, nhớ tới Lưu Bùi điềm đạm và Ninh Viện cá tính, nhớ tới cảnh họ ngồi quây quần quanh bàn đá vui cười.

Ở Nhất Trung, Tần Tây Trăn càng là truyền thuyết, phòng âm nhạc cô hay dùng dạy học thành "thánh địa" của học sinh.

Chỉ là trên con đường này không còn bóng hình xinh đẹp đó nữa.

Có lẽ chỉ có ông chủ ở quán canh móng gió còn nhớ tối tối có đôi nam nữ hết sức đẹp đôi thường ăn canh móng giò ở quán mình.

Một buổi chiều đi học bình thường, Trình Nhiên ngồi ở hàng ghế số hai từ dưới lên trên xe buýt tới Nhất Trung, nhét tai nghe vào tai, trong đó truyền ra bài hát đang từng bước thăng hạng trên bảng những ca khúc hay của đài truyền hình tỉnh.

- Ta cưỡi bạch mã, đi qua tam quan.

Thay một bộ đồ trắng, trở về Trung Nguyên.

Rời bỏ Tây Lương chẳng ai quản nữa.

Trái tim này chỉ một lòng nghĩ tới Vương Bảo Xuyến.

Lúc này đã là nhập hạ, ve kêu ồn ào, mặt trời nóng bức xuyên qua cây ngô đồng lá xanh mướt, loang lổ như da báo lên gương mặt thiếu niên.

Gió mát từ từ thổi.

Trình Nhiên bất giác khép mắt lại khẽ ngâm nga theo.

Trong tiếng ca ấy, cảm giác bản thân cũng đang cưỡi bạch mã, vượt qua hoang nguyên, chạy về phía vùng đất rực rỡ ánh sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận