Trùng Nhiên

Chương 256: Tuyệt đại phong hoa!

Lễ hội âm nhạc không như buổi biểu diễn, không khí ở hiện trường thoải mái hơn nhiều. Mọi người có thể ngồi bệt dưới đất, có thể mang theo đồ ăn, mang theo lều bạt nghe ca hát, ghi âm ghi hình thoải mái, không cấm, chưa tới lúc biểu diễn có thể mang loa ra hát giao lưu với nhau, chuyện trên hát, dưới hát là bình thường.

Nhưng lần này rõ ràng không phải như thế, bên kia đang thách thức hai người lên án Tần Tây Trăn đạo nhạc của mình, hát tiếp đoạn sau của ca khúc có phong cách giống hệt.

Thế nên bốn bề sôi sục.

Triệu Nhạc khủng hoảng tột độ, từ khi xuất hiện một bài hát mang phong cách tương tự là hắn biết chuyện chẳng lành rồi, còn đang vắt óc nghĩ cách đối phó xảy ra chuyện như thế.

Cả mồm mép như Uông Trung Hoa mặt tối sầm không cách nào ứng phó.

Giọng Trình Nhiên cứ như bùa đòi mạng của diêm la: “ Này, cho mười giây nhé, mười, chín ..”

Ở dưới bãi cỏ, người được Dương Hạ bố trí phân tán khắp nơi hô theo: “ Mười, chín ..”

“ Tám, bảy, sáu ..”

Khi Trình Nhiên hô tới "sáu" thì phía dưới toàn bộ khán giả đã đồng thanh, tiếng hô vang dội át cả mưa gió.

Mấy vạn người đồng loạt hô lên, tiếng hô chấn động chín tầng trời: “ Năm, bốn, ba ...”

Đó là cảnh tượng thế nào đây, gió xuân thổi tới cũng tàn đi, tuyết trắng chưa đạp đất đã tan nát, dù có là đêm mưa mênh mông cũng không át được tiếng hô.

Không ít người giới âm nhạc ngồi khu VIP bị hàng vạn ánh mắt nhìn tới, dù biết không nhắm vào mình cũng lạnh toát người, một ý nghĩ bốc lên trong lòng "Thằng nhóc đó độc ác quá!"

Thế này khác nào dồn người ta vào chỗ chết.

Tay Triệu Nhạc nắm micro đã trắng bệch, Uông Trung Hoa bất an ngọ nguậy trên ghế, đối diện tiếng hô như biển gầm, không tên nào nói ra được bất kỳ lời nào, cổ họng chỉ có tiếng nuốt nước bọt.

Bọn chúng lần đầu cảm thụ bạo lực dư luận đáng sợ thế nào.

“ Ba, hai …”

Tất cả vẫn đếm ngược.

“ Một.”

Tiếng hô vừa chấm dứt, tiếng ồn khủng khiếp gấp bội bùng lên, "Không hát tiếp được thì các ngươi là đồ ăn cắp" "Vô sỉ", "Chết cả đi", tiếng chửi bới liên tiếp, Triệu Nhạc rụng rời chân tay chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, Uông Trung Hoa nhũn ra trên ghế.

Tất cả những lời họ nói trước đó sẽ thành cái tát đanh gọn tát lại chính mặt họ.

Còn Trình Nhiên đếm xong lùi vào ẩn mình trong bóng tối sân khấu, đêm nay y không phải nhân vật chính, trừng trị hai kẻ kia cũng chỉ là tiết mục phụ mà thôi.

Nhân vật chính chỉ có một là cô ấy.

Tần Tây Trăn múa trên phím đàn, bài hát tiếp tục, tình cảm ấp ủ nãy giờ giống như tầng tầng sóng biển ập tới, đưa bài hát lên đỉnh cao:

- Hỡi Cha nhân từ con đã lỡ sa chân.

Không nhìn ra đâu là vương quốc tội lỗi.

Xin hãy tha thứ cho sự tự phụ của con.

Không có ai để nói, không có ai để tỏ, thật khó chịu được.

Bởi sau hào quang đều hằn nỗi đau ...

Âm nhạc lại tiếp tục, lễ hội lại tiếp tục, nhưng có thứ đã thay đổi hoàn toàn, người ở khu vực VIP đã không thèm để ý tới hai kẻ như người chết kia nữa mà nhìn lên sân khấu.

Bóng dáng mảnh mai tinh tế đó, như đang tỏa ra thứ ánh sáng kinh động thời không.

- Con, dần chìm vào giấc ngủ.

Trời, vừa mới sáng tinh mơ.

Đúng thế, trời.

Đã sáng rồi.

Vẫn là cách hát nhanh giống trước kia y hệt, âm luật hòa âm cực kỳ phong phú, tạo thành ca khúc gần như hoàn mỹ , khi Tần Tây Trăn hát xong, khi câu "trời, đã sáng rồi" như tiếng thì thầm vừa dứt, hội trường im ắng.

Khi mọi người còn đang chìm trong nỗi buồn mang mác vô cớ, đại khái chừng mười giây sau, Tần Tây Trăn thay đổi nhạc cụ, chuyển sang ghita, ngồi trên ghế, ca khúc "Câu chuyện thời gian" bắt đầu.

“ Một phong cách khác nữa, đây là khúc hát chậm, chúng ta hãy cùng nghe ... “ Trên đài phát thanh, dẫn chương trình tường thuật tình huống hiện trường:

Mọi người tựa hồ từ thế giới lạnh lẽo diễm lệ mà tuyệt vọng, theo cùng tiếng đàn, tới tuổi thanh xuân đầy hoài niệm.

Tần Tây Trăn vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Trình Nhiên, khi đó cô không ngờ được, sẽ có một ngày mình sẽ hát bài hát đó trước vạn người của lễ hội âm nhạc. Thiếu niên trên sân khấu liên hoan tốt nghiệp ấy, chuyển biến thành cô ...

- Lời thề ngày xưa như tấm thẻ sặc sỡ trong cuốn sổ.

Bài thơ khắc họa bao điều mỹ lệ, cuối cùng cũng chỉ là mây khói.

Dòng chảy cuốn trôi thời gian, thay đổi tất cả mọi người.

Lần đầu rơi lệ trong đa sầu đa cảm ...

Tần Tây Trăn dừng lại.

Bài hát đang tới đoạn hay nhất, khán giả bắt đầu nắm được nhịp điệu bắt đầu đung đưa ngâm nga theo thì lại ngưng bặt.

Triệu Nhạc và Uông Trung Hoa có dự cảm không lành.

Đừng …!

Quả nhiên Trình Nhiên lại lần nữa cầm micro đi lên:” Bài hát này có phải là của các người không? Hát tiếp xem nào, để tôi đếm nhé ...”

Khán giả thoáng sững sờ rồi cười nghiêng ngả, quá hay, quá tuyệt, phải như thế mới đúng.

“ Mười, chín, tám ....” Đám đông vừa cười vừa hô rung trời:

“ Cái này, cái này là trẻ con đánh nhau à?” Người trong giới dở khóc dở cười, phía bên kia Triệu Nhạc và Uông Trung Hoa mặt cắt không ra máu, làm họ chỉ muốn che mặt không đành lòng nhìn:

Hai người này trêu chọc vào ai thế?

Tiếng đếm ngược kết thúc, phía ghế VIP vẫn im lặng, Tần Tây Trăn tiếp tục hát.

Câu chuyện thời gian như mang theo vô số ngày xưa cũ của mọi người, đem giấc mộng thiếu niên cuồng nhiệt đi xa.

Tiếp đó là bài nhạc rock, Đều chọn C.

Bài hát này thì học sinh Nhất Trung gần như thuộc lòng rồi, âm nhạc quen thuộc vang lên là cả đám kích động hú hét, Tần Tây Trăn cũng rất tâm lý, chĩa micro xuống dưới sân khấu để nghìn cái miệng cùng nhau hét lên bằng đủ mọi tông giọng cao thấp khác nhau:

- Tôi dầm mưa vào tháng 11.

Nghe cậu mắng tôi không có triển vọng.

Vì giấc mộng mà tự thiêu cháy bản thân.

Không cần tạm dừng lại một cách tầm thường.

Đáp án của cậu đều vô nghĩa.

Cho nên câu nào tôi cũng chọn C.

Đều chọn C.

Mấy chiếc xe đi qua hội trường phải nối nhau dừng lại, kinh hãi nhìn về cùng một phía, nơi phát ra âm thanh kinh khủng.

Kết thúc bài hát, tất nhiên là: “ Ê, có phải bài hát của các người không?”

Bài hát tiết tấu nhanh sôi động đưa không khí hiện trường sôi sùng sục, Tần Tây Trăn lại hát Khi em đã già.

- Khi em già rồi, mái tóc đã bạc, thiêm thiếp giấc ngủ.

Khi em già rồi, chẳng đi được nữa, lim dim bên bếp lửa.

Lấy cuốn sách xuống.

Thong thả đọc hồi ức lại ánh mắt năm xưa ...

Đó là bài hát ở thời không khác, nhà thơ William Butler Yeats của Ireland dùng sự thâm tình để biểu diễn, giờ được hòa âm lại, tái hiện không gian này.

Êm ái mà xúc động.

Rồi.

“ Ê, bài hát này có phải các người không?”

Thực sự là tát vào mặt người ta bằng đủ chín chín tám mốt kiểu mà.

Chỉ vào tim hỏi ái tình, còn cái gì có thể ca tụng ái tình, Tần Tây Trăn cho mọi người đáp án.

- Đừng nên nhắc lại chuyện đã qua, vì đời người vốn đã quá nhiều mưa gió

Dù cho không thể xóa sạch ký ức, yêu và hận vẫn còn chôn chặt trong lòng

Hãy cắt đứt quá khứ đi, và sống tốt hơn vào ngày mai nhé

Anh sẽ không còn phải khổ sở hỏi thăm tin tức của em nữa

Đây là tuyệt khúc đẹp đau thương của Trương Quốc Vinh, là tuyệt đại phong hoa và bi kịch chấn động.

Lần nữa được Tần Tây Trăn tái hiện ở sân vận động này.

Trình Nhiên cay cay sống mũi.

Lần này tạm tha cho hai tên khốn kiếp đó, Trình Nhiên không đứng ra chất vấn phá hỏng thứ đẹp đẽ này.

Toàn bộ sân khấu bị tiếng hát của Tần Tây Trăn làm si mê, nhưng cô chưa dừng lại, ở tất cả đài truyền hình, nhân viên công tác phấn khích tốt độ, tỉ lệ người xem đang liên tục đột phá kỷ lục.

Từ nhà bình luận âm nhạc, nhà sản xuất đều chấn kinh.

“ Hát nhanh, trữ tình, rock, giờ lại tới bài hát tiếng anh Loving You quãng sáo, âm vực của Tần Tây Trăn quá rộng, chưa từng có ca sĩ nào có thể khống chế âm vực tốt như vậy .”

Tiếp đó là ca khúc tiếng Việt "Một đời yêu thương".

- Lá vàng rơi ngập đường trần thế.

Bắt đầu, kết thúc chẳng đổi thay.

Biển khổ nổi lên trường yêu hận.

Thế gian này ai thoát khỏi số mệnh...

Ở thời không khác, chỉ cần tiếng nhạc vang lên, sẽ khiến người ta nhớ tới đoạn thoại kinh điển " Từng có một phần tình cảm chân thành đặt trước mặt tôi, nhưng tôi không biết chân trọng", khiến cho vô số nam nữ rơi lệ.

“ Có phải của các người không?”

“ Có phải của các người không?”

“ Có phải của các người không?”

Từ đầu tới cuối hai kẻ nhận micro ở trên khu khách VIP không phát ra tiếng nào.

Im lặng như chết.

Cứ như thế từng ca khúc kinh thế hãi tục oanh kích giới âm nhạc, làm người ta run rẩy.

Một ca sĩ tài hoa quán tuyệt thế gian như vậy, sao có thể đi đạo nhạc của Triệu Nhạc, dù lấy ca khúc do Uông Trung Hoa sáng tác cả đời ra so sánh, thử lấy ra xem có mấy bài hát đấu lại được? Lại có thể xuất hiện như bão tố oanh tạc thế này không?

Trong mắt tất cả mọi người, giờ xương cốt của Triệu Nhạc, Uông Trung Hoa e là lạnh ngắt rồi.

Gần kết thúc buổi biểu diễn, Tần Tây Trăn nói: “ Bản hoàn chỉnh của Vết thương chiến tranh, xin tặng cho mọi người.”

Lúc này Dương Hạ đã tổ chức mọi người phát danh sách bài hát cho khán giả, nhiều người nhận ra, bài hát này của Tần Tây Trăn từng trùng bài với Hi vọng trong mắt trẻ thơ của Triệu Nhạc thì nhiều hơn không ít.

Du Hiểu lại ân cần tới phát tận tay Triệu Nhạc và Uông Trung Hoa mỗi người một bản.

Mặt cả hai đã như người chết, không còn tí phản ứng nào.

Ở buổi tụ hội ngày hôm đó, Trình Nhiên mới chỉ hát một đoạn mà thôi, chưa phải toàn bộ nội dung, lúc này Tần Tây Trăn bù đắp toàn bộ.

So với thứ bán thành phẩm của Trình Nhiên, đây mới là tinh túy.

Nỗi sợ hãi khắc trên nét mặt trẻ thơ.

Xe tăng cày nát cánh đồng lúa mạch nơi nó đi qua.

Hình dáng bồ công anh đang bay tán loạn trong tuyệt vọng.

Cô ấy chỉ hát và chỉ nghỉ.

Bài hát ngăn thương vong chiến tranh.

Còn hy vọng gì đọng lại trong ánh mắt trẻ thơ.

Phải chăng là sân vườn có chiếc xích đu và kẹo chứa đầy trong túi.

Thù hận đã đánh bóng ngọn lưỡi lê, bạo ngược hung tàn nơi viễn phương.

Nếu nói trước đó Uông Trung Hoa không thốt lên được lời nào, thì giờ muốn hộc máu, cô gái với tài hoa tuyệt thế như vậy, cơ hội vốn đã ở trong tay mình.

Vậy mà chính mình đánh mất.

Đổi lại bằng thứ hàng nhái đang ngồi như người chết bên cạnh này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận