Trùng Nhiên

Chương 557: Không phải vì cậu.

Du Hiểu tới Thành Đô từ tối ngày hôm kia, sau khi sắp xếp đồ đạc qua loa, đủ chỗ để ngủ thì sáng nay mới sáng sớm đã tới nhà Trình Nhiên ở khu tập thể Phục Long, vô tư ăn chực bữa sáng, sau đó kéo Trình Nhiên đi chơi một vòng. Theo lời của hắn thì, đằng nào cũng chỉ ở tạm thôi mà, cuối năm lại chuyển nhà lần nữa, lúc đấy sắp xếp cũng không muộn.

Cả hai đi xe buýt để quen chuyến sau này tiện đi học, tới trung tâm thành phố, Du Hiểu muốn lóa mắt, một loạt cửa hiệu mà ở Sơn Hải không có được hắn ghé thăm, mua một ít quần áo đang thịnh hành, sau đó mới thỏa mãn cùng Trình Nhiên trở về. Khi hai người xuống xe thì đám bạn ở Sơn Hải cũng lần lượt tới nơi, mặc dù là khi mọi người tới Thành Đô, Trình Nhiên chạy đông chạy tây giúp đỡ, hoặc là tới nhà chào hỏi cũng đã gặp gần hết rồi, nhưng hôm nay mọi người tạm bố trí ổn hỏa mới tụ tập, mà kỳ thực ngoài Trình Nhiên ra thì mọi người gặp nhau suốt mà, không có gì đặc biệt.

Nam nữ ở tuổi này phải nói là thay đổi từng ngày, lần trước gặp nhau là Tết Xuân, vậy mà bây giờ mùa hè, so với ấn tượng một số người đã cao hơn. Chắc là tới Thành Đô rồi, cũng chú ý ăn mặc hơn, trông thời thượng hơn, mấy thằng con trai thì mép đã có lông tơ, giọng như vịt đực, mấy cô gái thì đột biến, càng thêm mảnh mai, gò má bớt đi bầu bĩnh trẻ con, nói chuyện dù vẫn mang đặc trưng trước kia, nhưng càng không giống nữa.

Tụ tập nơi đất khách quê người, vừa mới mẻ lại thân thiết, mọi người xúm vào trêu chọc Trình Nhiên nói hôm nay ăn của địa chủ, Dương Hạ nhìn qua, nụ cười dịu dàng.

Gặp nhau thì đã trưa rồi, nên đi ăn luôn, địa điểm là quán lẩu Cửu Hương ở đường Bát Bảo, Trình Nhiên chủ trì.

Ngồi trong phòng bao, cập nhật cho nhau nghe tình hình mỗi phía.

Phía bên Trình Nhiên thì có Du Hiểu làm giúp, hai đứa một tuần trò chuyện với nhau vài lần, nên hắn biết bảy tám phần chuyện Trình Nhiên, tất nhiên trừ thứ liên quan tới Khương Hồng Thược, Trình Nhiên chưa bao giờ tin cái mồm hắn, với lại đó là chuyện của hai người.

Mọi người nhao nhao: “ Trình Nhiên, thi cuối kỳ cậu thực sự đứng thứ 2 ở Thập Trung à?”

Chuyện này còn chưa kịp nói cho Du Hiểu, đoán chừng là cha mẹ mấy ngày qua đi tuyên truyền rồi, Trình Nhiên nhe răng cười: “ Ừ.”

Thế là mỗi người một câu, tựa hồ đây là chuyện "lẽ trời khó tha", chỉ trích Trình Nhiên không để người ta sống nữa, y không ngừng tiến bộ như thế, khiến bọn họ gặp áp lực, tuy vậy không khó nhìn ra, tuy ồn ào là vậy kỳ thực ai cũng đã câu nệ hơn trước.

Chuyện này không lạ, vì ai rồi cũng trưởng thành thôi, đôi khi trưởng thành khiến người ta trở nên xa lạ. Với lại nhà Trình Nhiên không còn giống như trước, trước kia đám học sinh này có lẽ cảm thụ không rõ ràng lắm, dù sao còn đi học, mấy chuyện này khá xa xôi, lần này chuyển nhà lập tức ý thức được, cha Trình Nhiên thực sự đã thành ông chủ lớn rồi.

Trình Nhiên cũng không còn là đứa con trai lỗ mãng bọn họ từng quen, toàn làm chuyện ngốc, hay kiếm chuyện với đám nữ sinh, bị Dương Hạ mắng chửi té tát, làm người ta không yên tâm, bị cha mẹ cầm cành trúc hỏi tội nữa.

Câu ấy trở nên trầm tính hơn, ánh mắt thâm thúy hơn, khiếm người ta có cảm giác xa cách, không như trước kia có thể mở miệng ra là chửi mắng ngay được, đều nghĩ cẩn thận rồi không nói nữa.

Dù vậy không khí vẫn sôi nổi lắm, nói tới chuyện học hành, mọi người đều giải quyết được trường lớp rồi, Du Hiểu tới Thập Tam Trung, Diêu Bối Bối và Liễu Anh cùng vào Thập Nhị Trung, Tạ Đông thì học Thập Thất Trung ... Mỗi người một trường, tựa hồ nhắc nhở họ, cái thời tất cả tụ tập một chỗ sáng sớm í ới réo nhau đi học xa rồi.

Nói mới nhớ, duy chỉ có Dương Hạ là chưa biết học ở đâu.

Mọi người đều nhìn về phía cô.

Dương Hạ thong thả đặt đũa xuống: “ Lần này mình tới muộn là vì ở nhà đợi, trước khi lên Thành Đô, mình đã nhận được thông báo nhập học của Thập Trung.”

Cả phòng im ắng hẳn nhìn cô bạn mình, nhất thời không nói lên lời.

Cô gái này từ bé tới lớn cứ luôn làm người ta phải ngưỡng mộ như vậy, Trình Nhiên cũng thế, bản thân y đã thi vào Thập Trung rồi, y biết kỳ thi này biến thái cỡ nào, nhưng y chuyển trường năm thứ hai, độ khó không bằng năm thứ ba. Vì chuyển trường rồi cần làm quen, nhất là ở Thập Trung có môi trường học tập hoàn toàn khác biệt, thích ứng càng khó khăn hơn. Năm thứ ba lại cao khảo, Thập Trung càng quyết liệt ngăn cản học sinh muốn chuyển trường vào năm cuối, sợ học sinh không kịp làm quen ảnh hưởng thành tích cao khảo của Thập Trung, đồn thời làm hại chính học sinh đó.

Vậy mà cô ấy vẫn làm được.

Tựa hồ chỉ cần là Dương Hạ thực sự muốn, chẳng có việc gì mà cô ấy không làm được.

Sau thoáng im lặng, cả phòng lại nhốn nháo, xuyên qua đám đông nhốn nháo ấy, bốn mắt nhìn nhau.

“ Chúc mừng Trình Nhiên, cậu tu thành chính quả rồi. “ Không biết là ai nói câu này, thế là cả đám cười rộ lên, người vỗ bàn người nâng ly:

Dương Hạ tựa hồ muốn giải thích gì đó, nhưng mà lần nào cũng bị những tiếng ồn ào cắt ngang, thế là cô thôi luôn, không để ý tới đám điên đó nữa.

Cuối cùng bữa cơm kết thúc vui vẻ, bia và lẩu làm ai nấy mặt mũi đỏ bừng bừng, rời khỏi quán thì phố xá đã lên đèn, gió thổi man mát, không khí đậm mùi hơi nước, xem chừng là sắp mưa rồi.

Dương Hạ chẳng biết từ khi nào đứng bên cạnh Trình Nhiên.

Váy lam thướt tha, gió thổi lồng lộng, dán lên thân thể yểu điệu thiếu nữ, dưới mép váy là đôi chân ngọc thành khiến khiến toàn bộ đám nam sinh mơ mộng.

Trong không khí thoang thoảng hương thơm.

Vì uống bia lại ăn lẩu cay, mặt cô đỏ lựng kiều diễm, cô dùng hết sự nghiêm túc quay sang Trình Nhiên, giọng kiêu ngạo: “ Mình thi vào Thập Trung không phải vì cậu đâu.”

Trình Nhiên ngửa cổ hít một hơi thật sâu không khí trong lành mỉm cười: “ Mình biết mà.”

Dương Hạ "ồ" một tiếng, hơi ngạc nhiên.

Trình Nhiên nói tiếp: “ Bạn chắc chắn là vì, xuân quay lại, chim nhạn về.”

Ngớ ra chốc lát, Dương Hạ hiểu ra Trình Nhiên trêu mình tung chân đá tới: “ Sao cậu vẫn mồm mép như trước vậy?”

Trình Nhiên nhảy tránh, mắt liếc nhanh một cái khi mép váy hớt lên, suýt nữa không kìm được muốn đưa tay bắt lấy cái chân nhỏ đó.

Tích tắc mọi chuyện quay lại như trước kia.

Lời này Dương Hạ nói rất nghiêm túc, tựa hồ giải thích vì đám bạn trêu chọc trong bữa cơm, nhìn có vẻ cô nói rất lạnh nhạt hời hợt, kỳ thực phải lấy hết can đảm, còn nghiêm mặt để tăng thêm trọng lượng lời nói, kết quả bị một câu của Trình Nhiên công phá.

Thế là đám bạn phì cười hoặc hù hét vào hùa, câu nói đó nói liền với giới thích của Dương Hạ, khiến lời của cô chệch nghĩa.

Nên Dương Hạ trừng mắt nhìn tới.

Câu nói đùa đó của Trình Nhiên cùng cú đá của Dương Hạ, cũng khiến chút cách trở gây ra do cảnh ngộ mọi người khác nhau cũng bị phá vỡ.

Trình Nhiên tựa hồ vẫn là chàng trai treo lên cây bị chim ỉa vào mặt, dùng bóc bàn bọc giấy bạc ném vào bếp than khiến cả tầng lầu khói mùi mịt khiến người lớn hoảng hốt gọi cứu hỏa.

Cả khu tập thể từ đám trẻ con tới ông già đều biết y thích Dương Hạ, nhưng mà trước mặt cô, Trình Nhiên lại bới móc đủ điều, nói gô gầy như cá muối, nói tóc xơ xác như râu ngô, nói cô mùa hè phơi nắng đen như than, làm Dương Hạ tức điên.

Tựa hồ vẫn là chàng trai ở hội diễn văn nghệ lỗ mãng thổ lộ, khiến cô gái tức giận ném cả cái trâm lên người.

Diêu Bối Bối nhảy ra: “ Trình Nhiên, đừng có tưởng bở nhé, Hạ Hạ có thực lực, cho nên bạn ấy thi vào vào trường tốt nhất thôi.”

Du Hiểu cũng tham gia: “ Này, Diêu Bối Bối, đừng có mà hoàng đế chưa vội thái giám đã vội, đó là chuyện của Dương Hạ và Trình Nhiên, để họ giải quyết ... À tiện thể thành tích của bạn kỳ thi vừa rồi bao nhiêu ấy nhỉ, 530 phải không, ái chà chà ...”

Diêu Bối Bối tức thì mặt trắng bệch, cô nàng không phải vừa, phản kích :” Biết không, thành tích của Trình Nhiên bây giờ tốt lên chính là vì không chơi với cậu nữa đấy.”

“ Thối lắm, trước kia tôi xả thân vì nghĩa cổ vũ nên cậu ấy mới thi vào Thập Trung, biết không hả? Du Hiểu hùng hồn tuyên bố:

“ Được rồi, được rồi, cãi nhau từ năm ba tuổi tới giờ chưa thấy chán à, Du Hiểu, sao không biết nhường nữ sinh một câu, tới giờ chưa có bạn gái là vì thế đấy. “ Liễu Anh can dự vào, làm một câu khiến Du Hiểu nghẹn luôn, sau đó vỗ tay: “ Đi hát, đi hát thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận