Trùng Nhiên

Chương 296: An ủi tám chin năm trời.

Buổi tối mọi người ăn cơm ở một nhà hàng ba tầng, nhà hàng nằm ở đường Hoàn Hồ, hướng ra phía mặt hồ, nhìn bề ngoài không có gì đặc biệt, nhà cũng cũ rồi, tường có nhiều chỗ bong tróc, mái nhà còn làm bằng ngói kiểu cũ, trên có mấy con thú trấn trạch làm bằng đất nung.

Đây không phải là nhà cổ, nhìn kiểu dáng cùng tường vôi vữa thế kia thì chừng là năm 50, 60 gì đó. Thời đó căn nhà ba tầng thế này thì uy phong lắm, chứ bây giờ chẳng so được với mấy quán nhỏ mới xây bên đường, còn nếu, chưa nói đem so với những nhà hàng cao cấp đang mượn gió đông của lễ hội du lịch quốc tế mà mọc lên như măng mùa xuân mà nói thì rất lạc hậu.

Nhà trên trăm năm thì gọi là lịch sử, là đồ cồ, chứ cái ba bốn chục năm là công trình nên đập bỏ.

Nhưng những chỗ sáng bóng sang trọng kia chỉ để lừa tiền khách du lịch mà thôi, ở đâu ăn ngon, tất nhiên mấy cô gái như Liễu Anh, Diêu Bối Bối là thổ địa mười mấy năm ở nơi này có tiếng nói hơn cả.

Nhóm La Duy, Tô Hồng Đậu đều không dị nghị gì , bọn họ liên tiếp ăn mấy bữa ở Sơn Hải rồi, đa phần ở quán nhỏ cũ kỹ thế này, cho nên đầy mong đợi.

Ba chữ “Tri Vị Trai” lớn trên tấm biển cũ cùng với khách ngồi chật đại sảnh làm người ta thêm yên tâm.

Mọi người đi vào phòng bao, giữa phòng đặt một cái bàn tròn rất lớn, tường quét sơn vàng, vẫn còn mấy cái khẩu hiệu lao động thời công xã, rất thú vị. Trình Nhiên ngồi xuống ghế trước, Khương Hồng Thược ngồi bên phải y, Du Hiểu định ngồi cạnh cô thì Mã Khả đã kéo ghế ngồi xuống, làm Du Hiểu đành phải ngồi bên kia Trình Nhiên.

Tiếp đó món ăn lần lượt đưa lên, đầu cá ớt băm, canh ngân nhĩ đông lạnh, cá nấu dưa chua ... Đều không phải là món chế biến cầu kỳ phức tạp gì, chỉ hơn mấy món thường nhật ở nhà một chút, nhưng khơi lên hứng thú ăn uống của người ta, đánh giá chung về Sơn Hải của đám bạn từ Thành Đô tới là ... Ăn rất sướng miệng.

Mọi người ở phòng bao tầng 3, có thể nhìn cảnh trời đêm, những ngọn đèn lấp lánh từ ngôi nhà ven hồ, trên bầu trời đen thăm thẳm, ánh trăng sáng lung linh chiếu xuống mặt nước, thềm vào vô vàn chùm sao tô điểm, mặt sông gợn sóng, giống như một dải ngân hà dưới trần gian.

Gió sông buổi tối lành lạnh, những tiếng ồn ào náo động từ đại sảnh phát ra cũng không chói tai.

Trải qua một ngày tiếp xúc, không khí hài hòa hơn buổi sáng nhiều.

Mã Khả còn nói Trình Nhiên vẽ bức tường văn hóa quá khoa trương, một cái báo tường thôi đâu cần làm thế, có chút ý vị bắt nạt người khác, đồng thời cũng thấy tiếc không thể tận mắt chứng kiến bức tranh đó lúc mới hoàn thành, còn nguyên vẹn nhất.

Tô Hồng Đậu cùng Trình Nhiên chia sẻ yêu thích hội họa, kể chuyện hồi nhỏ học vẽ thế nào, nhắc tới vài chuyện xấu hồi nhỏ. Thái độ với Du Hiểu cũng không kiểu lờ tịt đi như cũ, đại khái nhận ra hắn lắm mồm thôi, chứ nhiệt tình là thật lòng, đối với ai cũng thế, không phải loại thấy con gái là tít mắt, nên thi thoảng còn trêu ghẹo hắn.

Đợi mọi người quen nhan hơn mới biết, thì ra Tô Hồng Đậu mới đầu ai cũng nghĩ là dịu dàng hướng nội, ở trên bàn ăn nói khỏe nhất, cũng rất biết ăn nói, dí dỏm nữa: “ Lần trước mình tới nhà Mã Khả xem VCD, kết quả cha bạn ấy về, Mã Khả quay đầu gọi một tiếng cha, mình cũng quay đầu lại, chẳng biết đầu óc lúc đó làm sao, cũng gọi một tiếng cha ... Cha bạn ấy nghiêm mặt đi xuống bếp, làm ra vẻ không có gì, nhưng mà mặt đỏ lên, không biết nghĩ gì nữa ....”

Có món ngon, có người bạn khéo léo, trong phòng tiếng cười nói không dứt.

Mọi người trò chuyện rất thoải mái, Trình Nhiên ngồi sát Khương Hồng Thược, cô bé này đang độ rực rỡ nhất thời thanh xuân, càng ngày càng xinh đẹp gió tối thổi qua ban công mở rộng mang tới mùi thơm trên thân thể cô, chỉ thấy toàn thân khoan khoái, dùng giọng chỉ hai người nghe được: “ Kỳ nghỉ mùa hè vừa rồi thế nào, có ra nước ngoài không?”

Khương Hồng Thược tựa như đang chăm chú nghe mọi người nói chuyện, môi hơi nhếch lên: “ Thi cuối kỳ xong mình có đi chơi, năm nay tới Bắc Kinh ở với ông nội, tới đầu tháng 7 trên đường từ sân bay về, khi đó thấy một người ở hàng cây đường Văn Miếu trước Thập Trung, rất giống cậu .”

Á, Trình Nhiên sửng sốt, không phải chính là ngày mình tới Thành Đô thi chứ? Thế mà cũng gặp được, đây là duyên phận hay thế giới quá nhỏ?

Khương Hồng Thược quay sang nhìn Trình Nhiên: “ Khi đó thực sự nghĩ là cậu, mình xuống xe vỗ vai một cái, kết quả là nhận nhầm người. Ừm, tính là chuyện mất mặt của mình đi.”

Cô lè lưỡi ra không nói tiếp, tiếc nuối rất rõ ràng.

Lần này Khương Hồng Thược về Sơn Hải, đi lại nơi từng đi, tới thăm trường cũ, ngồi xuống bên cạnh y, cho dù cô cố che giấu thương cảm thật sâu, nhưng bằng đó hành động sao Trình Nhiên không nhận ra.

Trình Nhiên còn phải cám ơn Khương Hồng Thược, có thể cùng cô đi thăm lại những nơi thân quen ấy, coi như lời tạm biệt sớm của y với thành phố nhỏ này, là chuyện rất có ý nghĩa.

Khi có được thông báo trúng tuyển, Trình Nhiên không lập tức báo cho Khương Hồng Thược, chính là muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, tưởng tượng cảnh mình bất thình lình xuất hiện ở trước mặt cô ngay tại Thập Trung, vẻ mặt của cô sẽ vô cùng đặc sắc.

Vì thế chuyện này Trình Nhiên giấu rất kín, cũng không để đám bạn trong khu tập thể biết, tránh tới tai Khương Hồng Thược.

Y vốn định tiếp tục che giấu, nhưng nhìn những hành động của Khương Hồng Thược hôm nay, có chút đau lòng, quyết định nói cho cô sự thực.

Đúng lúc Trình Nhiên định lên tiếng, thì giọng của La Duy cao lên thu hút hết sự chú ý trong phòng.

“ Thi chuyển trường mới là khó nhất, Thập Trung có quyền tự chủ chiêu sinh, được cục giáo dục cho phép, mỗi năm chỉ lấy 50 hạn ngạch từ các huyện thành phố xung quanh, vậy mà tới thi tận ba bốn nghìn người, tỉ lệ chọi là 60:1, báo chí còn gọi là tiểu cao khảo. Vì sao hạn ngạch có giới hạn? Là vì không thể để Thập Trung cướp hết nguồn học sinh chất lượng của các thành phố khác, đúng không? Nếu không chất lượng nơi khác kéo xuống.”

“ Nhưng đó chưa là cái gì đâu, nói ra thi chuyển trường chính là vùng xám của Thập Trung, tôi nghe dượng tôi làm ở hệt thống giáo dục nói, trường như Thập Trung tuyển học sinh chuyển trường khác gì lấy mất học sinh đỉnh cấp ở trường khác, trái quy định giáo dục! Đó là dải màu xám, muốn để Thập Trung mở cửa sau cho thì phải cực kỳ lợi hại.”

“ Mấy năm qua số học sinh thông qua thi chuyển trường vào được Thập Trung không có mấy, nhưng mà chẳng ai tin, cảm thấy sức học mình tốt một cái là ý định chuyển sang Thập Trung ... Không tự lượng sức. “ La Duy giống như nắm bí mật quốc giá vậy, hạ thấp giọng xuống: “ Năm nay có hơn 200 người đi thi, đều là học sinh đỉnh cấp của các trường đấy. Vậy mà theo tin tức mình thu được chỉ nhận có chừng này .”

Diêu Bối Bối nhìn hắn giơ ba ngón tay lên, nín thở hỏi: “ Khó vậy à?”

Liễu Anh dù sao có mẹ ở cục giáo dục, nên biết đôi phần, nói với Diêu Bối Bối: “ Khó lắm, thấy bảo ra đề toàn loại biến thái, đều là giáo sư đặc cấp nhận lương quốc vụ viện, bạn nói khó không? Thập Trung mở khe cửa này, lại chỉ chọn học sinh môn tự nhiên, vì sao? Đó là để lấy học sinh giúp Thập Trung mang về vinh dự của các kỳ thi quốc gia, quốc tế! Trong khu nhà mình có anh Lý nhớ không, học rất giỏi, cũng muốn thi chuyển trường tới Thập Trung, kết quả là thi một cái về mất hết tinh thần luôn ...”

La Duy gật đầu: “ Đúng thế đấy, kỳ thi này khó lắm, học sinh đứng đầu trường đi chẳng nữa đi thi cũng chỉ lành ít dữ nhiều, cho nên qua được không phải giỏi hơn người khác, nói chính xác là loại biến thái.”

Du Hiểu đánh mắt với Trình Nhiên, ánh mắt đó quen lắm, đó là khi xưa hai thằng đi thi bại trận an ủi lẫn nhau, an ủi một lèo tám chín năm trời ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận