Trùng Nhiên

Chương 159: Hiểu ra rồi.

Bình thường còn đỡ, mùa đông trời lạnh chóng đói, cứ đến cuối ngày là Trình Nhiên bắt đầu xuống sức, thất thểu vác cái bụng đói lết được về tới nhà thì mẹ cũng đã ở nhà làm cơm xong.

Từ Lan biết tính tính con, nhận lấy cặp sách: “ Mẹ làm cơm sắp xong rồi đấy.”

Trình Nhiên cứ đói là sức lực giảm mất một nửa, tinh thần mất 50%, xoa bụng: “ Cha vừa chưa ạ, con sắp chết đói rồi.”

Giờ Nhất Trung thực hiện chế độ cuối tuần nghỉ một hai ngay luân phiên, tuần thứ thứ bảy không đi học, thứ sáu không ôn tập tối.

Giọng Từ Lan chẳng còn vui vẻ như lúc con trai vừa về, khẽ buông tiếng thở dài: “ Cha con chả biết thế nào đâu, con đi thay quần áo rửa mặt rồi ăn cơm.”

Trình Nhiên về phong thay cái quần rách, rửa mặt qua loa như mèo, sau đó nhảy luôn lên bàn cơm, trên bàn đã có một đĩa thịt xào ớt nóng hổi, bát canh trứng rải hành hoa bắt mắt, nước miếng ứa ra.

Mỗi khi cuối tuần về nhà là thế nào cũng có thêm món ăn, mẹ lo cho y ngày ngày ăn cơm ở nhà ăn trường không tốt, về nhà phải tẩm bổ thêm.

“ Ăn từ từ thôi, nói mãi rồi, làm gì có ai ăn tranh của con đâu. “ Từ Lan bê ra đĩa cá tẩm bột rán, cá không có xương, Trình Nhiên thích nhất, còn có cái đùi gà, hôm nay lấy từ nhà hàng:

Trình Nhiên ăn bốn bát cơm, cái bụng no nứt luôn mà cái mồm vẫn thòm thèm, mang bát của mình đi rửa, rửa luôn cả nồi bảo mẹ không cần giúp: “ Mẹ, hộp kim chỉ nhà mình đâu nhỉ, cho con mượn.”

Từ Lan về phòng lấy ra hộp kim chỉ: “ Để mẹ giúp cho.”

“ Thôi, con tự làm được mà.”

Đó là cái hộp sắt trước kia dùng để đựng kẹo sửa Thỏ Trắng, sau dùng hết thì làm để chứa đổ, cái hộp rất đẹp, có con thỏ trắng đáng yêu dập nổi chạy băng qua.

Nhà Trình Nhiên toàn đồ tái chế như vậy.

Trình Nhiên về phòng khâu quần.

Từ Lan ngồi ở ghế sô pha, hai tay đan vào nhau ôm lấy đầu gối, Trình Nhiên nghĩ rằng cô không nhận ra, kỳ thực cô thấy rồi.

Bất giác nghĩ lại lời Viên Xuân khoe khoang mấy hôm trước ở đơn vị :’ Hôm nay tôi mua cho con tôi đôi giày Nike với bộ đồ thể thao, tốn những hơn 1000 đồng đấy. Trời ơi, nuôi con bây giờ tốn kém quá, cái thằng bé nhà tôi, từ nhỏ tới lớn, riêng tiền quần áo thôi đã tốn mấy chục vạn! Đúng là thứ dài lưng tốn vải.’

Mọi người dù biết đó là trò khoe mẽ của Viên Xuân, Vương Đan vẫn ngạc nhiên :’ Mỗi cái giày với bộ đồ thể thao mà những 1000 kia à? Trời đất, hôm nọ tôi mua cho con tôi bộ quần áo có 100 mà xót xa rồi, chúng nó đang tuổi lớn mà, mua đồ tốn kém lắm, năm nay mua, năm sau đã không mặc được.’

‘ Ài, biết làm sao, trẻ con giờ biết so bì rồi, đến lớp mặc đồ rẻ tiền quá chả ai thèm chơi ấy chứ, lớp Viên Lượng có đứa thành tích học tốt lắm, cơ mà ở quê lên, đến lớp ru rú một mình, đến tội.’ Viên Xuân khi nói câu đó, Từ Lan thấy rõ ràng là nhìn về phía mình.

Cái quần của Trình Nhiên mặc hôm nay còn là do anh nó Trình Tề để lại, cô còn chẳng nhớ bao lâu rồi chưa mua quần áo cho Trình Nhiên.

Chỉ biết trước giờ nó toàn mặc đồ thừa cũ của Trình Tề, vợ chồng cô ở mặt này cũng vô tâm, tuy ghét Viên Xuân, nhưng phải công nhận cô ta nói đúng, con mình học tốt như thế, đã bớt cho cha mẹ mối lo lớn rồi không nên để cho nó bị thua thiệt.

Nghĩ tới cảnh con trai mặc cái quần rách suốt chặng đường về, không biết bị bao nhiêu bạn bè nhìn thấy chế giễu, về đến nhà giấu giếm mẹ, lúi húi ngồi trong phòng vá lại, Từ Lan thấy hơi cay mắt, cô đứng dậy về phòng ngủ, mở tủ bên giường ra, kéo ra một cái thùng đạn.

Đúng như tên gọi, cái thùng sắt này vốn quân đội dùng để chứa đạn dược, do chồng cô mang từ quân đội về, bây giờ dùng đựng tiền và ít giấy tờ quan trọng.

Từ Lan mở phong bì rút ra mấy tờ tiền, bặm môi hạ quyết tâm, lấy thêm mấy tờ nữa.

Còn đang cầm bút nhẩm tính gạch gạch xóa xóa trên sổ tay xem tháng này có khoản nào cắt giảm bớt được không thì Từ Lan nghe thấy tiếng kêu từ phòng Trình Nhiên phát ra, cô vội chạy ra khỏi phòng hỏi: “ Trình Nhiên, con làm sao vậy, có phải bị kim đâm vào tay không?”

“ Không phải mẹ. “ Trình Nhiên vội vội vàng vàng mặc quần áo từ trong phòng chạy ra, không đứng lại mà chạy một mạch ra cửa, nói vọng lại: “ Con sang nhà Du Hiểu có việc gấp, con về ngay.”

Sơ ý, sơ ý quá, y hiểu vì sao Dương Hạ đột nhiên tức giận rồi.

Hôm sau thứ bảy, vừa sáng sơm Trình Nhiên đã bị Từ Lan kéo ra ngoài, hỏi đi đâu không nói.

Sau đó hai mẹ con bắt xe buýt tới trung tâm thương mại Sơn Hải, lên tầng 3, nơi bán đồ thể thao. Trình Nhiên hơi ngạc nhiên, nơi này khá nổi tiếng ở Sơn Hải vào thời đó, là niềm khao khát của không ít đứa bé, vì nó là nơi đầu tiên mang về sản phẩm thương hiệu thể thao quốc tế như Nike, Adidas, AJ, lại còn nổi tiếng đắt đỏ. Trình Nhiên và Du Hiểu từng tới nơi này nhìn qua tủ kính mà thèm thuồng.

Mẹ y từng hứa, chỉ cần thi thành tích tốt, mẹ sẽ thưởng cho bộ quần áo đẹp, Trình Nhiên nghe cả đời, mẹ chả bao giờ thực hiện, quần áo y không mặc thừa của anh cả thì mẹ cũng mua ở chợ bán buôn, nơi quần áo người ta chất thành đống.

“ Mẹ, mẹ định thưởng cho thành tích thì giữa kỳ của con à? “ Trình Nhiên ngạc nhiên hỏi:

“ Ừ, con cứ chọn, giày và một bộ quần áo, cái nào cũng được. “ Từ Lan hào phóng:

“ Mẹ, lương tháng này của mẹ còn chưa được phát cơ mà, hôm nọ con nghe mẹ than thở với cha, nhà không đủ tiền sinh hoạt, mua thứ đắt đỏ này làm gì chứ?”

“ Lần gần nhất mẹ mua quần áo cho con là Tết năm ngoái phải không, lâu vậy rồi chưa mua cho con cái gì, con lớn rồi, lại đã vào cao trung, nên ăn mặc đẹp một chút.”

Trình Nhiên hiểu ra, bảo sao, với tính của mẹ nhìn thấy quần mình bị rách mà không nói gì.

Thì ra là vậy.

Trình Nhiên nhìn mẹ đeo túi xách, mặc áo khoác dài, dùng tới trang phục đẹp nhất của mẹ, khẽ cười, đi chọn một chiếc quần thể thao PUMA, giá 249 đồng, sau đó tới chỗ phục vụ tính tiền: “ Chị, tôi lấy cái này.”

Lúc đó Adidas và Nike mới vào trong nước, được coi là thương hiệu cao cấp, giá bị thổi phồng lên rất nhiều, động một chút phải 500, 600, trong khi lương gia đình công chưa quá 1000. Vì thế học sinh mà mặc đồ hai hãng này là ghê gớm lắm.

Còn Puma thì rẻ hơn chút, Trình Nhiên biết mẹ ủ mưu cả đêm, hôm nay còn ăn mặc đẹp thế này, nếu mình không mua, mẹ không chịu.

“ Chỉ thế thôi sao? “ Từ Lan hơi do dự: “ Hay là con chọn thêm đi.”

“ Đủ rồi ạ, chỉ rách một cái quần mà mẹ. “ Trình Nhiên khoác tay mẹ kéo khỏi trung tâm thương mại:

Tiền mua cái quần này đã đủ mua một bộ quần áo Tết cho Trình Nhiên từ trên xuống dưới rồi, thế nhưng Từ Lan vẫn thấy áy náy với con.

Ra ngoài rồi, Trình Nhiên xoay người, chỉ trung tâm thương mại 13 tầng nói với mẹ: “ Mẹ, mẹ có tin không, sẽ có một ngày cha con sẽ có tiền nhiều tới mức tới đây chỉ cửa hiệu nào, mẹ con mình có thể mua hết đồ trong đó mà không hỏi giá.”

Từ Lan phì cười: “ Con chỉ giỏi nói làm mẹ vui, với tính cha con à, nhà mình có mà mơ. Mẹ cũng chẳng cần nhiều, chỉ cần cả nhà bình an, sau đó có chút tích lũy để con cưới vợ là đủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận