Trùng Nhiên

Chương 651: Vượt đại dương tới thăm anh. (3)

Sau đó bọn họ đi dạo cả buồi chiều, nhưng không có thời cơ như thế nữa, Lý Vận thi thoảng đứng trong góc quan sát, không phát hiện ra gì, chỉ thấy đôi trẻ đơn thuần, ánh mắt cô nhiều lúc hơi thất thần, hút thuốc nhiều hơn bình thường.

Còn chưa kịp xem bảo tàng hàng không vũ trụ thì trời đã tối rồi, ra ngoài nghe thấy tiếng trực thăng bay phành phạch qua đầu, không chỉ một cái, chẳng biết là có phải tới lầu năm góc không?

Ba người đi bộ kiếm chỗ ăn tối, dừng lại ở nhà hàng bít tết sang trọng, dù mở đầu có hơi lãnh đạm, qua một ngày tiếp xúc, Lý Vận cũng dành cho Trình Nhiên vài nụ cười, hỏi chuyện họ ở Thập Trung. Trình Nhiên có vẻ tóm được chỗ đột phá lấy lòng cô út, chuyện của mình kể qua loa, chuyện của Khương Hồng Thược thì kể tưng bừng.

Lý Vận bất ngờ lắm: “ Thì ra cháu còn có biệt danh Khương ca, cô còn cứ tưởng cháu phải được gọi là tiểu tiên nữ.”

Khương Hồng Thược khẽ gắt: “ Cô.”

Khương Hồng Thược tránh Trình Nhiên kể bậy kể bạ, liền đem số chuyện nghe được về Trình Nhiên kể ra, nghe tới đoạn Trình Nhiên tham gia ban nhạc, Lý Vận nghiêng đầu về phía vị trí ở sổ, nơi đó đặt ít nhạc cụ: “ Hay cháu biểu diễn cho mọi người nghe?”

Lúc này ca sĩ ở nhà hàng vừa kết thúc một bài hát đồng quê, mọi người đều vỗ tay, Lý Vận giơ tay lên cao búng tách một cái thu hút sự chú ý xung quanh, sau đó đưa tay làm động tác mời hướng về Trình Nhiên.

Thế là mọi người nhìn với ánh mắt tò mò cùng thiện chí, còn có mấy bác gái gốc Latinh nhiệt tình vỗ tay cổ vũ.

Khương Hồng Thược cười tít mắt nhìn Trình Nhiên với vẻ, lần này cậu không chạy được rồi.

Trình Nhiên cũng sảng khoái, đi tới ôm ghi ta, suy nghĩ một lúc dùng tiếng Anh nói: “ Bài hát này tặng cho một cô gái, đồng thời cám ơn cô ấy.”

Sau đó ngón tay lướt trên dây đàn, từ từ đi vào tiết tấu, Trình Nhiên hát bài Vượt đại dương để thăm anh của Lý Tông Thịnh.

Khách ở các bàn đều lịch sự hạ thấp giọng xuống, một số người Hoa hiểu được ca từ khẽ ngâm nga, đại bộ phận không hiểu cũng không ảnh hưởng bọn họ cảm thụ tình cảm trong lời bài hát.

Khương Hồng Thược ngồi vắt chéo chân , xinh đẹp quý phái, chăm chú nhìn Trình Nhiên, đôi mắt dần ôn nhu say đắm.

- Vì anh, em dùng hết nửa năm tích góp.

Băng qua đại dương tới gặp anh.

Vì lần gặp gỡ này.

Ngay cả nhịp thở khi gặp nhau.

Em cũng phải luyện tập rất nhiều lần.

Kỹ thuật đàn bình thường, giọng hát cũng chỉ dễ nghe thôi, thế nhưng nội dung bài hát, khơi lên những hồi ức vụn vặt vốn tưởng đã lãng quên trong lòng Lý Vận. Vốn cả ngày hôm nay nhìn hai đứa bé vô tư bên nhau, cô có chút mẫn cảm lúc này đây bao chua xót trong quá khứ kéo tới chẳng có chút dấu hiệu nào.

Nhất thời Lý Vận có cảm giác tê tê làm thân thể không thể động đậy, cô khép mắt lại, cảm thụ tình cảm chân thành bao hàm trong giọng hát đó.

- Trong giây phút tuyệt vọng nhất.

Em kìm nén không rơi lệ.

Ở thành phố xa lạ này,

Nơi góc phố quá nỗi quen thuộc,

Đã từng an ủi lẫn nhau.

Chẳng bận tâm phải đối diện với kết cục nào,

Ở nơi gió cát mịt mù ấy,

Nhìn anh dần rời xa,

Em đã không thể ngăn được nỗi đau trong lòng.

Mấy phút sau bài hát đã dừng, Trình Nhiên đi về chỗ trong tiếng vỗ tay của mọi người, Lý Vận vẫn nhắm mắt chẳng nhúc nhích.

Mất một lát sau Lý Vận đưa mua bàn tay lên che mũi, nhưng lại có giọt nước long lanh treo bên lông mi, nhiều năm qua cô rèn luyện mình trở nên kiên cường, nhưng sâu trong nội tâm cô chôn giấu một thiếu nữ mộng mơ có tình cảm phong phú hơn bất kỳ ai.

Núi có đỉnh, biển có bờ.

Nhưng không mỗi người trải qua cuộc đời dài dằng dặc đều có chỗ quay về.

Với Trình Nhiên mà nói, y luôn nhớ, năm tháng đó cô gái ấy vượt đại dương sang thăm y.

Sau này họ nhớ lại, dù là ngày tháng gian nan, cũng thấy an ủi ngọn ngào.

Không phải mỗi người đều có thể gặp được người để ta vứt bỏ rụt rè, gạt đi khó khăn, thậm chí không ngại khiến mình rơi vào cảnh gian nan hơn, vượt qua trăm núi ngàn sông, chỉ để được gặp một lần.

Nếu như có thể gặp được, đó là may mắn ba đời.

Hiện giờ Trình Nhiên hình như có một người như thế ở ngay bên cạnh.

Từ nhà hàng đi ra, Lý Vận lấy lại bình tĩnh, chỉ là chóp mũi hơn đỏ, mắt còn ướt, vẫn giữ được hình tượng cao sang không với tới của người nắm quyền quyết sách công trình đầu tư cực lớn khiến không biết bao người phải xum xoe .

Có cảm xúc vào đúng lúc nào đó ngẫu nhiên nào đó dâng lên, cũng chỉ là khoảnh khắc yếu lòng nhanh chóng bị trái tim từng trải phong sương áp xuống.

Không phải là nuối tiếc về quá khứ, chỉ là vì cảm xúc từng trải qua đúng thời điểm mà sản sinh ra đồng cảm mà thôi.

Bản thân ngày hôm nay đã không phải là người kia ngày xưa nữa, con đường đã đi qua rồi, không quay đầu lại.

Trước mắt có đôi trẻ sắp đi trên con đường đó, Lý Vận mỉm cười với Trình Nhiên: “ Hát không tệ, không xốc nổi, giống như thong thả kể một câu chuyện ... Nghe nói cháu có mở một quán cà phê mang tính tổng hợp ở Thành Đô, khá đấy, qua đó cảm thụ tích lũy kinh nghiệm kinh doanh, cái gì cũng bắt đầu từ nhỏ mà, suối nhỏ không ngừng chảy mới thành sông lớn ... Cháu là đứa bé có đủ tất cả các yếu tố để thành công rồi, chỉ thiếu một thứ nữa thôi, kiên trì bền bỉ. Cô tin rằng chỉ cần cháu không từ bỏ, dù có vấp ngã, thậm chí mất hết, rồi cháu sẽ đạt được thành tựu lớn.”

Trình Nhiên có chút kích động, đây là người đầu tiên phía gia đình Khương Hồng Thược thừa nhận quan hệ của hai người, không những thế còn cổ vũ y, Trình Nhiên cúi đầu nói: “ Cháu cám ơn cô.”

Suốt cả quá trình đó Khương Hồng Thược không nói gì cả, ôm tay Lý Vận, cọ đầu vào vai cô, như mèo nhỏ làm nũng, đây là chuyện cực kỳ hiếm có ở cô.

Lý Vận vuốt tóc Khương Hồng Thược: “ Mai cô thực sự có việc rồi, không đi cùng hai đứa được nữa, các cháu còn nhiều chỗ chưa đi, quen đường rồi, tự đi đi nhé.”

Trình Nhiên lúc này rất khổ sở, vì trong lòng muốn nhảy cẫng lên, nhưng mà nhờ tới tiền án không giữ lời của Lý Vận, cố gắng kiềm chế không để mình hi vọng quá nhiều, nhắc nhở bản thân, cô út này không tin nổi.

Lý Vận nhìn thấy hết vẻ mặt của Trình Nhiên, cảm thấy rất tức cười, chú nhóc này chững chạc hơn tuổi thật, cũng khôn khéo, biết ứng xử, quan trọng là không mất đi thật thà chân thành, một người thông minh không có nghĩa là nên dùng sự thông minh đó mọi lúc mọi nơi.

Nếu so với Chương Ngư năm xưa thì hơn nhiều lắm, Lý Vận lúc này có chút mong đợi tương lai của hai đứa bé.

Khương Hồng Thược và Lý Vận ở trong khách sạn phía trước, chỉ cách một con phố, Trình Nhiên tiễn hai người về tới tận khách sạn mới quyến luyến rời đi.

Tối về phố K, nghĩ lại một ngày vừa trải qua, mãi không ngủ được. Còn ở phòng mình, Khương Hồng Thược cũng hết lăn qua lại lật lại không thành giấc.

Hôm sau Trình Nhiên vẫn dậy sớm, vẫn tắm rửa trải chuốt một phen, vừa xuống dưới lầu thì thấy Lý Vận và Khương Hồng Thược đi vào đại sảnh khách sạn, thiếu chút nữa y chửi thành tiếng.

Cô không giữ lời!

Kết quả trong tay Lý Vận có xách chiếc va ly, nói với cả hai:

- Cô có việc, phải ra sân bay đây, cô có gọi người tới đi cùng hai đứa, khả năng chiều sẽ tới, tên là chị Trần, trợ lý của cô ở bên này.

Trình Nhiên tức thì thấy người nhẹ đi mấy cân, nhiệt tình ga lăng xách hộ Lý Vận va ly để vào cốp sau chiếc Lincoln, cùng Khương Hồng Thược vẫy tay tiễn chân.

Xe vừa đi qua đầu đường, Trình Nhiên liền kéo tay Khương Hồng Thược nắm lấy, còn chưa thỏa mãn, xoay tay đan mười ngón vào nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận