Trùng Nhiên

Chương 127: Cảm giác cô độc.

“ Trên đây là khái niệm về hình học không gian, tiếp theo chúng ta sẽ học về hình học giải tích, tôi sẽ cho bài tập để các em có được nhận thức khái quát về nó.”

“ Các em nên biết rằng, đây là cao trung, không phải sơ trung, các em không thể chỉ biết học một cách máy móc từ sách, phát biết phát huy khả năng tư duy, nếu không các em sẽ không thể vượt qua được mức bình thường đâu.”

| Được rồi, hôm nay học tới đây thôi, các em nghỉ đi .” Chủ nhiệm Đàm Khánh Xuyên thu lại giáo án, hôm nay là ngày hiếm hoi mà tiết học của ông không bị quá giờ, chứ thông thường nếu học hai tiết liên tiếp thì thế nào ông cũng dạy xuyên luôn, không có nghỉ giữa giờ. Đôi khi sau tiết thì hai còn dạy lấn luôn sang cả giờ tiết khác.

Câu cửa miệng của ông là “hai phút nữa thôi.”

Kết quả là hai phút này thường biến thành 20 phút, nghe đâu một lần dạy lấn luôn sang giờ giáo viên khác, người ta tới tận cửa rồi còn xin thêm hai phút. Cuối cùng là lấn luôn nửa tiết học, giáo viên đó tức giận bỏ đi từ lâu, Đàm Khánh Xuyên phải tới tận nhà rối rít xin lỗi.

Từ đó trở đi tiết học của Đàm Khánh Xuyên hay bị xếp thành tiết cuối tránh ảnh hưởng tới tiết học khác, cơ mà như thế lại khổ đám học sinh, thường xuyên phải về muộn.

Đàm Khánh Xuyên vừa tuyên bố hết giờ liền có mấy học sinh cầm sách đi lên vây quanh ông ta, hỏi về bài vừa giảng.

Đó là sự khác biệt giữa Nhất Trung và trường bình thường. Giống như Từ Trung mà Trình Nhiên từng học, hết tiết một cái, giáo viên chưa ra khỏi lớp thì học sinh đã chạy mất rồi, làm gì có cảnh học sinh vây quanh giáo viên hỏi nọ hỏi kia thế này.

Trình Nhiên nhìn cảnh "tráng lệ" ấy, thầm cảm thán không lòng, sau đó kéo ghế, chuẩn bị cùng Du Hiểu ra ngoài chơi, phát huy truyền thống tốt đẹp của cựu học sinh Tứ Trung.

Chỉ là Trình Nhiên không biết mình luôn được Đàm Khánh Xuyên chú ý, nói đúng hơn thì 6 học sinh trên 700 điểm luôn được ông ta chú ý sát sao. Nội dung bài giảng hôm nay, ông đã cố ý cho thêm vài nội dung trong kỳ thi Olympic mọi năm, là để học sinh mũi nhọn được mở rộng đa dạng hóa khả năng tư duy.

Học sinh bình thường không nhận ra không sao, nhưng học sinh mũi nhọn nhất định phải biết mới đúng, đã biết thì không thể không hỏi.

Kết quả là trong mấy học sinh ông chú ý, có đứa vẫn còn đang nhíu mày cắn bút ngồi tại chỗ, giống gặp vấn đề không lời giải, trong khi đứa khác mang vở lên hỏi ông, chỉ có Trình Nhiên là thoải mái kéo ghế đi chơi.

Đàm Khánh Xuyên có chút thất vọng, ông sợ Trình Nhiên chưa nhận ra, thành tích trước kia có tốt đến mấy cũng chỉ là quá khứ. Lên cao trung kiến thức liên hệ chặt chẽ với nhau hơn nhiều, chỉ cần một mắt xích nào đó không hiểu thấu triệt, sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền ... Nên không có giai đoạn nào có thể thả lỏng, nếu không rất dễ từ học sinh ưu tú thành học sinh bình thường, dù muốn học bù lại cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Ông ta không muốn lãng phí một mầm non tốt.

“ Trình Nhiên, em khoan đi đã nào, chẳng lẽ em không có gì muốn hỏi à? “ Đàm Khánh Xuyên lên tiếng gọi trước khi Trình Nhiên kịp ra khỏi lớp:

Dương Hạ đang tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ để làm bài, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trình Nhiên cùng Du Hiểu khoác vai nhau đi ra cửa lớp. Cô hơi cau mày, lên cao trung, cùng với việc học sâu hơn, bài tập khó lên rất nhiều, đặc biệt là mấy học sinh top đầu của lớp đã bắt đầu cảm thấy bất an.

Ví như Lý Đức Lợi, Trịnh Thu Anh .. Hoặc như Dương Hạ, bọn họ đã sớm nhận ra sự khác biệt giữa sơ trung và cao trung, trong khi học sinh bình thường vẫn còn mang tâm lý thoải mái vì mới vào năm đầu thì họ nhận ra được chuyện học tập không còn nhẹ nhàng như trước nữa. Nội dung giáo viên giảng luôn ẩn chứa hàm ý sâu hơn, nếu họ không tập trung, rất có khả năng sau này cũng sẽ không hiểu nữa, chỉ nắm được điều qua loa bề ngoài, vì thế họ rất tích cực cùng giáo viên tham khảo nội dung bài học.

Dương Hạ kỳ thì vừa rồi thành tích không như ý, không có được đãi ngộ đặc thù như học sinh top đầu, nhưng cô đang nỗ lực truy đuổi. Vậy mà Trình Nhiên chẳng thay đổi gì cả, chẳng thấy cậu ấy chăm chỉ học tập như quãng thời gian cuối sơ trung, ngược lại nên làm gì thì làm nấy, đến giờ thì học, hết giờ thì đi chơi, thực sự quá quy luật rồi. Nhưng mà quy luật này đối với học sinh top 10 của lớp lại thành khác thường.

Trình Nhiên quay lại lắc đầu: “ Không có ạ, nếu có chỗ nào em không hiểu, em sẽ hỏi thầy, cám ơn thầy Đàm.”

Câu cám ơn này của Trình Nhiên xuất phát từ nội tâm, vì Đàm Khánh Xuyên xuất phản điểm là muốn tốt cho y. Đem so với Lý Trảm thời sơ trung, tính cách Đàm Khánh Xuyên cố chấp, trách nhiệm của ông với học sinh, làm Trình Nhiên thấy ấm áp.

“ Ừ được rồi, dù sao em tự xem mà làm. “ Đàm Khánh Xuyên nói nhẹ nhàng, kỳ thực khá nặng lời rồi, có chút ý vị cảnh cáo trong đó:

Mấy học sinh thuộc top đầu kia nhìn Trình Nhiên một cái, không ai tỏ vẻ gì, có điều trong lòng đều mừng thầm.

Mỗi năm Nhất Trung có hạn ngạch học bổng và học sinh ba tốt, thậm chí với học sinh thực sự xuất sắc, còn có hạn ngạch tiến cử lên thẳng đại học. Học sinh thuộc top đầu tất nhiên được trường học, giáo viên và gia đình nhiều tầng chú ý, cho nên khó tránh khỏi ngầm sinh ra tâm lý đối kháng với nhau. Nói rằng trong học sinh thuộc top đầu chỉ có quan hệ cạnh tranh chứ không có bạn bè cũng không phải là quá.

Vì tài nguyên chất lượng thì chỉ có chút đó mà thôi, chia cho người kia một ít thì người này ít đi một ít, ai cũng cố sức bơi lên. Nay Trình Nhiên tựa hồ không có ý định cạnh tranh với họ, bớt đi người nào tốt người nấy mà.

Thực ra không phải Trình Nhiên một lần được thành tích tốt thì lơi lỏng, kiếp trước cha y chôn vùi sự nghiệp của mình, lấy tiền cho Trình Nhiên vào học Tứ Trung. Trình Nhiên rút kinh nghiệm đau thương, ở trong hoàn cảnh rất kém của Tứ Trung thi vào đại học công trình 211. Cho nên nói tới nội dung cao trung, cơ sở y rất vững.

Bây giờ không phải là lúc ôn nước rút, một tháng phải học kiến thức ba năm, cho nên Trình Nhiên học lại đã có kiến thức tổng quát, y có cách để tự nhìn lại thiếu sót của mình, thậm chí đi sâu hơn. Trình Nhiên có kế hoạch học tập riêng, đã đi trước nội dung năm thứ nhất rồi, kiến thức Đàm Khánh Xuyên vừa giảng, Trình Nhiên đã học từ tuần trước, hôm nay nghe giảng thêm lần nữa, thực sự là không có gì để hỏi thêm.

Trong lớp không cần quá tập trung nghe giảng thì có thể dùng để làm bài, thế nên giờ nghỉ giữa giờ không cần liều mạng học nữa.

Nói đúng ra thì Trình Nhiên không lơi lỏng, mỗi giây mỗi phút y dùng rất tốt.

Chỉ là lời của Đàm Khánh Xuyên nói cũng không phải không có lý, gần đây Trình Nhiên cũng cảm thấy mình mất đi động lực, cứ uể oải thế nào ấy, cho nên y mới chỉ học ở công suất vừa phải thôi.

Du Hiểu tưởng Trình Nhiên bị chủ nhiệm gọi lại nên chạy đi chơi mất rồi, Trình Nhiên còn một mình rời lớp, đi qua hành lang, xuống đầu, vòng qua bồn hoa, tới lầu hành chính.

Ngoài Du Hiểu ra thì Trình Nhiên không thực sự chơi với ai cả, xung quanh lúc nào cũng ồn ào, nhưng y lại luôn thấy cô độc, vì thế nến không có Du Hiểu thì Trình Nhiên chỉ lang thang một mình như thế khắp sân trường, lần nào cũng thế.

Đến sát chuông vào lớp Trình Nhiên mới thong thả quay về.

Giống như ...

Quân vương tuần thị lãnh địa vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận