Trùng Nhiên

Chương 457: Có nghiêm túc không vậy?

Trình Nhiên mặc dù chuyên tâm đối phó với đống thức ăn mà mẹ Tạ Phi Bạch rất nhiệt tình gắp vào bát mình song, tai vẫn dỏng lên để ý tới đề tài mấy người lớn bàn bạc trong bữa cơm. Nội dung trò chuyện chủ yếu của bọn họ vẫn là huy động vốn, hai công ty Tứ Thông và Hoa Uyên sau khi sát nhập, các bộ phận bị giải tán thành lập lại, trong quá trình trọng tổ tuyển thêm rất nhiều người, một số sản nghiệp cẩn chỉnh hợp lại.

Dùng lời Tạ Càn là tiền trôi đi vèo vèo như nước.

Vấn đề nằm ở 15 triệu USD mang từ Hoa Uyên về kia, khi đó tiền vừa gửi vào tài khoản ở Bắc Kinh đã gây oanh động lớn. Nhưng mà vì quốc gia ngăn cản hiện tượng "giả liên doanh", quản chế ngoại hối rất nghiêm, phía bên Bắc Mỹ căn bản không thể dùng tới số tiền này. Thứ hai, số tiền này khẳng định chưa đủ với mục đích trang web người Hoa lớn nhất thế giới.

Nên giờ cần huy động vốn, cần khai thác nghiệp vụ mới để nâng chất lượng tài sản giá trị của công ty, giúp dễ dàng gọi vốn hơn, tới giờ công ty Tứ Thông thực ra vẫn đang vận hành lỗ, nghiệp vụ quảng cáo chưa nhiều, thu nhập quý trước chưa tới 1 triệu USD. Mảng thu nhập lớn nhất là bán phần mềm tiếng Trung của Tứ Thông trước kia. Một công ty internet, thu nhập lớn nhất là bán phần mềm thì làm sao mà ăn nói được với nhà đầu tư?

Tạ Càn vì thế phải suy tính cho chiến lược tương lai.

Chu Vũ Văn nhắm vào 15 triệu USD trong túi Tạ Càn, muốn hắn lấy ra một ít ra để đầu tư vào khu công nghiệp Thành Đô, nên tiến cử nghiệp vụ cho hắn.

Phùng Sơn thì có rất nhiều hạng mục cần tìm công ty hợp tác, muốn Tạ Càn kết nối.

Giờ nhà đầu tư kéo vào, Tạ Càn đương nhiên trở thành trung tâm, là nhân vật hot, phong quang vô hạn. Nhưng bản chân cũng là đang làm giảm cổ phần của hắn, khi giảm tới mức nguy hiểm, công ty thuận buồm xuôi gió chẳng nói, nếu có chút bất ổn nào, e mất đi quyền khống chế công ty.

Trình Nhiên cũng chẳng thể thay đổi gì, con đường những công tay sáng nghiệp đều là thế, làm ra thành tích, thấy được tiền đồ, huy động vốn, lớn mạnh, sau đó lên sàn.

Tạ Càn, Chu Văn Vũ, Phùng Sơn xoay quanh trọng tâm chiến lược của Công ty Tứ Thông tương lai, tranh luận không ngớt.

Tạ Hậu Minh biết đây là thời kỳ mấu chốt của họ, cho nên cùng vợ không xen vào.

Tạ Càn nói: “ Tôi và Phùng Sơn thấy, hiện vẫn nên liên hợp với đài truyền hình Quang Minh của Hong Kong, kết hợp trang web với truyền thông ti vi, tận dụng ưu thế hai bên, thu hẹp tiến trình thực hiện doanh lợi. Cho nên Lão Chu, đề nghị về hạng mục khu công nghiệp của anh phải gác sang bên thôi.”

Vương Ngọc Lan thềm kêu lên, chú ơi, nếu như thế cháu làm sao tận dụng được cái thân phận này?

Chu Văn Vũ uống hết ly rượu: “ Không sao, anh có tính toán của anh, coi như chúng tôi suy tính thiếu chu toàn, sau này vận lộ hanh thông, chớ quên mời tôi ăn cơm.”

Nói thì rất thoáng đạt, nhưng có thể nhìn ra tâm tình của hắn sa sút. Có điều ai vì sự nghiệp người ấy, đều là người trưởng thành rồi, suy nghĩ cho bản thân trước. Tuy là bạn bè đấy, nhưng không để can dự vào công việc, đó mới là biểu hiện không thành thục.

Trình Nhiên thì vỡ lẽ, kiếp trước có lẽ các công ty giống Tứ Thông cũng đưa ra lựa chọn này, nhưng mà y cho rằng đây là nước cờ sai: “ Chú út, cháu thấy hợp tác với bên truyền hình là mô hình không tốt. Thứ nhất, một là truyền hình, đối diện là người xem ti vi, một bên là trang web, đối diện với dân mạng, độ trùng khớp không cao, nhà quảng có sẽ không hứng thú đâu. Thứ hai, chi phí hợp tác kỳ thực rất cao, mất đi ưu thế chế tác tin tức giá rẻ của internet, lượng tin không đủ nhanh và nhiều, kéo chân phát triển của Tứ Thông.”

“ Ngược lại, cháu thấy chú nên cân nhắc kiến nghị của cục trưởng Chu, khu công nghiệp phía tây có một số nhà cung cấp nội dung, cùng với việc di động phổ cập, tương lai Tứ Thông phát triển ở mặt này, sẽ là điểm đột phá quan trọng.”

Chu Văn Vũ ngạc nhiên quay sang, Phùng Sơn thấy Trình Nhiên đột nhiên lên tiếng thì cau mày, hiển nhiên không thích vì có đứa bé không biết gì xen ngang.

Ở trên bàn cơm này, Trình Nhiên giống Tạ Phi Bạch, thuộc về hàng tiểu bối đang đi học, không có tiếng nói, Vương Ngọc Lan ít ra còn ra trường vào xã hội rồi, với lại làm báo chí, quan tâm là bình thường.

Vậy mà Trình Nhiên lại ba hoa không đúng lúc.

Vương Ngọc Lan tức điên rồi, biết ngay mà bạn của Tạ Phi Bạch, đều là thứ không hiểu biết, người lớn có lẽ ngại thể diện không nói, vì thế cô lên tiếng thay: “ Cậu có hiểu mọi người đang nói chuyện gì không đấy hả, còn nói xen vào? Internet không giống lĩnh vực khác, một cuốn sách viết xong đưa ra thị trường mất một hai năm, khi đó thứ viết ra lạc hậu hết rồi.”

Chu Văn Vũ xấu hổ, rót rượu tự uống, ài, không ngờ mình cần một thằng nhóc nói giúp, thế này còn ra làm sao?

Tạ Càn lại có vẻ thực sự suy ngẫm, tay gõ gõ lên bàn, Tạ Hậu Minh cũng khoanh tay trước ngực trầm mặc, câu chuyện tạm dừng lại. Phùng Sơn lắc đầu, hắn là khách, không rõ thân phận Trình Nhiên, không tiện nói gì.

Vương Ngọc Lan trừng mắt với Trình Nhiên, không khí đang hài hòa, thằng nhóc này làm hỏng hết rồi, mà Trình Nhiên lại chẳng hề có giác ngộ mình làm sai, thản nhiên ăn uống, làm cô hận không thể xoắn tai đuổi ra ngoài đường.

Tạ Càn chủ yếu sống ở Bắc Kinh, sản nghiệp ở Thành Đô chỉ còn mấy cái mảnh đất, tuy các mối quan hệ cũ hắn vẫn duy trì, nhưng mà tình hình nơi này không nắm rõ, quay sang nhìn anh mình hỏi ý.

Tạ Hậu Minh khẽ gật đầu, nhưng không cho ý kiến trực tiếp: “ Cục trưởng Chu là người làm việc thực tế, khu công nghiệp phía tây thực sự là nền móng cho sản nghiệp cơ sở của Thành Đô, theo anh thấy tương lai, nơi này sẽ thành vùng chiến lược trọng tâm của thành phố.”

Tạ Càn vỗ bàn:” Được Lão Chu, tôi sẽ hợp tác với anh, đặt nghiệp vụ ở khu công nghiệp phía tây, chúng ta phải làm cho ra thành tích, như thế sau này cũng dễ tìm nhà đầu tư nước ngoài, Lão Chu tới khi đó cần anh phí công rồi.”

Chu Vũ Văn run tay, thiếu chút nữa đánh đổ rượu, cái gì vậy, chẳng lẽ Tạ Càn chơi khổ nhục kế với mình, nhất thời chưa thích ứng kịp cứ ậm ừ.

Có nghiêm túc không thế?

Vương Ngọc Lan nhất thời á khẩu.

Chuyện hợp tác tất nhiên không thể qua loa như vậy, ngày hôm đó trên bàn cơm chỉ là nói ý hướng thôi, chưa đặt bút ký thì cái gì cũng chưa tính, sau đó Tạ Càn gọi điện cho Trình Nhiên trò chuyện chi tiết, còn cùng Chu Văn Vũ đi khảo sát khu công nghiệp.

Kết cục thế nào còn chưa rõ.

Chỉ biết rằng về sau Tạ Phi Bạch gọi điện tới giọng hưng phấn lắm:

“ Có biết không, chị ấy không hỏi tới mày dù chỉ một chữ, đây là vấn đề lớn nhất đấy, tao quá hiểu người chị họ này mà, càng không hỏi tới trong lòng càng khó chịu. Xưa nay bả không bao giờ tin tao làm được chuyện gì, bạn bè tao toàn loại mắt lé mồm lệch, đui mẻ què sứt. Giống như mày nói tới Thiên hành đạo quán, bả nghĩ ngay tới đó là quán net đen, nói mày thành tích tốt, bả nghĩa bốc phét. Bản chất mà nói, bà ấy hưởng thụ cái cảm giác đè đầu cưỡi cổ tao.”

Có thể cảm nhận được sự khoan khoái trong lòng Tạ Phi Bạch, đó là khoái cảm của người bị chèn ép lâu ngày đang vùng dậy.

Trình Nhiên không thiện cảm gì với Vương Ngọc Lan, nghiêm khắc chút cũng tốt, nhưng thuần túy trà đạp tự tôn của người khác kiếm cảm giác tồn tại thì y rất ghét, lại còn là chị em trong nhà nữa chứ.

Vì vậy hôm đó rốt cuộc vô tình giúp được Tạ Phi Bạch, y cũng thấy hả lắm, hi vọng sau này đối xử với hắn kiềm chế lại phần nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận