Trùng Nhiên

Chương 384: Đi theo anh Tạ tiền đồ vô lượng. (1)

Khương Hồng Thược ở bên cũng có vài phần tò mò về Liễu Cao, chuyện kinh doanh trong nhà trước kia cô không để tâm, nhưng vì Liễu Cao rõ ràng có ác ý với Trình Nhiên, cô cũng phải biết người biết mình chút. Trong tài liệu đó có một trang liên quan tới internet, cô nhìn thấy hai cái tên MMO và EICQ.

Thấy Khương Hồng Thược cũng chú ý, dượng ba liền nói: “ Hồng Thược, đám người trẻ tuổi bọn cháu thì chắc chắn là chẳng xa lạ gì chuyện giao lưu trên mạng rồi, chú cũng đánh giá cao mảng này. Mạng internet ở Mỹ phát triển hơn chúng ta, họ có phần mềm tán gẫu từ lâu, tên là ICQ, rất phổ biến, hiện đang là phần mền tán gẫu có lượng người dùng nhiều nhất thế giới, tiềm lực lớn lắm, nghe nói Microsoft cũng bị nó ảnh hưởng, đang chuẩn bị phát triển phần mềm tương tự. Ở trong nước cũng có người đang làm, hiện có hai nhóm khá khả quan, là MMO và EICQ, được chú Liễu Cao cháu kế hoạch hỗ trợ, cháu có dùng không?”

Khương Hồng Thược thầm ghi nhớ hai cái tên này, gật đầu: “ Có ạ, cháu dùng một phần mềm khác, tên là CQ, rất tiện lợi, không chỉ trực tiếp nhắn tin trên máy vi tính cho nhau, còn có thể nhắn tin vào máy nhắn tin nữa.”

“ Biết mà bọn trẻ các cháu bây giờ khứu giác mẫn cảm lắm, cái đó xem ra không tệ, sau này cháu có thể chuyển sang dùng MMO hoặc EICQ rồi, đều là của nhà mình mà.”

CQ do Trình Nhiên giới thiệu, tài khoản do Trình Nhiên đăng ký hộ cô, dù thân thích nhà mình đầu tư vào phần mềm khác, Khương Hồng Thược cũng không dùng.

Huống hồ là do Liễu Cao đầu tư, nó ngay lập tức liệt vào danh sách đen của cô rồi.

Khương đại tiểu thư nhìn thì thoáng đạt lắm, kỳ thực có nhiều tính xấu, chẳng qua cô không để lộ ra cho người khác biết thôi, ví dụ như ... thù dai chẳng hạn.

Cô ghim Liễu Cao từ ngày hôm đó rồi, nên chỉ "dạ" một tiếng, chẳng nói thêm nữa, gắp một miếng sushi cho dì ba, hai dì cháu nói vài chuyện vui vẻ.

Dượng ba không nhận ra sự lãnh đạm này, vẫn nhiệt tình giải thích cho Khương Vi Cầm nghe chi tiết về hạng mục.

Thế nhưng Khương Vi Cầm thì hơi liếc mắt về phía con gái, người khác không biết chứ, chứ con gái mình, cô sao không thấy sự lãnh đạm của nó.

Nguyên nhân không khó đoán, ngày hôm đó vợ Liễu Cao gọi điện nói hết đều đuôi cho cô rồi. Khương Vi Cầm cũng khó chịu còn cảnh cáo Liễu Cao không được phép có thêm bất kỳ hành động nào ở chuyện này.

Vốn nghĩ, chuyện đến đó là thôi, nhưng hôm nay con gái cô thể diện rõ ra như vậy, chứng tỏ nó thực sự để bụng. Đây không phải chuyện có thể xem nhẹ, ít nhất chứng tỏ rằng Trình Nhiên có địa vị nhất định trong lòng con gái mình, xem ra cô không thể để im như vậy nữa, cần có tác động vào rồi.

Lượng khách tới Thiên hành đạo quán vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm, tất nhiên không còn cảnh chen lấn đợi cả hàng dài như ngày khai trương, nhưng lúc nào cũng chật kín chỗ. Gần đây trong quán do có món bánh ngọt Pháp khá hấp dẫn, còn thu hút ít nữ sinh tới ăn, tạo phúc lợi không ít cho dân mê board game tuyệt đại đa số là giống đực.

Đồng thời sự thành công này cũng thúc đẩy các quán cà phê giải khát khác chuyển hình, có quán cà phê board game mới đang cấp tốc trang trí, muốn bắt kịp trào lưu mới.

Tương ứng với đó, hình thức "quán cà phê chủ đề" cũng kích hoạt tư duy thương nghiệp của người Thành Đô, có người không muốn đi theo trào lưu, mà tự suy nghĩ, nếu chủ đề board game có thể thành công, vậy thì biết đâu chủ đề khác cũng được?

Một con đường đã thông, tất nhiên có nhiều người đi sau rút kinh nghiệm, mở ra lối đi khác.

Thế nên cái gì mà "cà phê giang hồ", cà phê công viên biển", " cà phê búp bê" đang được xây dựng.

Tối thứ sáu Trình Nhiên đang làm bì thì nhận được điện thoại của Tạ Phi Bạch, hẹn y thứ bảy này gặp nhau ở gần học viện quốc tế Gia Hàng của họ.

Gia Hàng là trường trung học tư đỉnh cấp ở Thành Đô, đem so với Thập Trung, nơi này quy tụ cả đống con cháu nhà phú quý, dù là thế, Tạ Phi Bạch vẫn thuộc nhóm gia thế hiển hách nhất trong đó.

Trình Nhiên thì nghĩ, Tạ Phi Bạch đã hẹn gặp mặt, vì sao không ở gần nhà, cuối tuần còn chạy tới trường của hắn làm gì, chắc chắn có vấn đề, mà giọng hắn có vẻ phấn chấn kìm nén, giống như ấp ủ chuyện gì đó, rốt cuộc cũng chấn động tiết lộ ra.

Càng giống một âm mưu đã bố trí lâu ngày, chuẩn bị có kết quả.

Hai tháng vừa rồi bọn họ chưa gặp nhâu, tên đó cứ mập mập mờ mờ nhắc tới đang làm gì đó.

Không hiểu sao Trình Nhiên lại có cảm giác không lành.

Đúng hẹn tới trường Quốc tế Gia Hàng, trường này nằm ở ngoại ô Thành Đô, vì thế chiếm diện tích rất lớn, chỉnh thể mang phong cách Châu Âu, cổng chính tạo hình Khải Hoàn Môn của Pháp, nhìn bề ngoài thôi đã thấy cái phong thái của một cái trường quý tộc rồi. Trường này năm nay nổi bật nhất là có một nữ sinh được đại học Harvard cấp học bổng toàn phần, cuốn sách Cô gái Harvard kể về trải nghiệm của cô xuất hiện ở top cuốn sách tham khảo mua nhiều nhất tại các hiệu sách lớn trong cả nước, được coi là điển hình thành công của giáo dục tố chất, càng khơi lên làn sóng du học ở trong nước.

Trình Nhiên đứng ở cổng trường gọi điện thoại cho Tạ Phi Bạch, Tạ Phi Bạch nói sẽ phái người tới đón, không bao lâu sau ở bên đường đối diện có một thanh niên chừng mười bảy mười tám tuổi, người mặc nguyên cây đồ jean hiệu JACK & JONES, tóc bóng mượt, chân đi giày Nike, vừa đi tới vừa đánh giá Trình Nhiên.

Một chiếc áo sơ mi xám chất liệu bình thường, quần jean nhìn là biết loại hàng bán đầy đường, giày chạy bộ mang logo của Lý Ninh. Nói chung thanh niên kia có đánh giá sơ bộ rồi, toàn thân Trình Nhiên chỉ có cái giày đáng tiền nhất. Lý Ninh là thương hiệu đồ thể thao tốt nhất trong nước, song đem so Nike động chút cũng phải bảy tám trăm đồng, được coi là xa xỉ phẩm, đại khái giá Lý Ninh còn rẻ hơn một nửa. Giai tầng làm công ăn lương bình thường, nhà khá một chút cơ bản cắn răng cũng mua được, nhưng mua về rồi coi như bảo bối, bận một chút cũng không nỡ, hận không thể nhón chân mà đi, loại đấy không tính.

Thế nên loại đi giày Lý Ninh càng không đáng để vào mắt, tên thanh niên còn chẳng thèm giới thiệu, hất hàm hỏi: “ Mày là Trình Nhiên được anh Tạ gọi tới chơi à, thế thì theo tao.”

Trình Nhiên gật đầu đi theo, vừa đi vừa hứng thú nhìn cảnh quan xung quanh, cũng chẳng nói gì, tên kia chắc là vì chán nên thuận miệng nói: “ Tao họ Đặng, mọi người gọi tao là anh Đặng, sao mày quen anh Tạ?”

“ Trước kia quen. “ Đối phương không hữu hảo, Trình Nhiên cũng chẳng nhiệt tình làm gì, mà tính y vốn cũng có chút lạnh:

Thanh niên kia đợi mãi mà chẳng thấy Trình Nhiên gọi một tiếng "anh Đặng", có chút nóng mặt quay đầu lại nhìn, thấy Trình Nhiên đang ngó nghiêng lung tung thì khinh bỉ không thèm để ý. Loại nhà quê, vừa ngố lại chẳng hiểu đối nhân xử thế.

Trình Nhiên cũng đang bực mình, Tạ Phi Bạch hẹn y mà còn làm cao, không ra mà phái người đi đón, đang cân nhắc xem lát gặp nhau có nên cho một cước không?

Nghĩ cho hả vậy thôi, chứ 3 thằng Trình Nhiên cũng chẳng đánh nổi Tạ Phi Bạch.

Quan hệ hai người thuộc loại quái dị, tính cách khác biệt, chẳng ưa gì nhau mấy, thế nhưng lại cứ thích chơi với nhau, thích làm đối phương khó chịu.

Theo họ Đặng kia đi tới phố thương nghiệp đối diện với Quốc tế Gia Hàng, đây là một hạng mục mới được xây lên, là khu thương nghiệp dựa vào trường học này để khai phát. Xung quanh có một tòa nhà thương nghiệp gọi là Thủy Ngạn Hoa Đô, là hạng mục địa ốc lớn thứ hai Thành Đô, rất được giới địa ốc chú ý. Sản nghiệp địa ốc Thành Đô đã bước vào giai đoạn chạy đua, tương lai khu vực này lấy trường học làm tài nguyên phát triển rất nhiều công trình, thậm chí còn là trung tâm tiêu thụ thương phẩm nhập khẩu, thành nơi tập trung dân cư cao cấp.

Vừa đi vào phố thương nghiệp, Trình Nhiên suýt vấp chân mình ngã, vì ở cái cửa hiệu bắt mắt nhất có treo một tấm biển cũng rất bắt mắt, tấm biển này đang được sửa chữa lại, vẫn nhìn thấy tên ban đầu là "Giải khát Phi Bạch", giờ trên mặt đất đặt mấy hộp đèn, nếu lắp vào sẽ là.

Phi Bạch đạo quán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận