Trùng Nhiên

Chương 744: Yêu mà chưa từng hẹn hò!

Lúc này đã là 11 giờ rồi, lễ hội âm nhạc bắt đầu vào lúc 8 giờ, diễn ra 3 tiếng, trong suốt 3 tiếng này, Tần Tây Trăn chỉ nghỉ ngơi vào những lúc thay y phục, tính ra cô diễn suốt 2 giờ 30 phút, thực sự không hề dễ dàng.

Xung nhanh nhà thi đấu quá đông, giao thông lại ùn tắc, không hi vọng gì kiếm được xe ở đây, bọn họ phải đi bộ ba bốn trăm mét tới ngã tư, vậy mà nơi này lề đường xe vẫn đỗ san sát, có thể thấy sức hút của Tần Tây Trăn lớn thế nào. Đột nhiên có người đứng bên một cái xe lớn tiếng gọi Trương Tĩnh rồi vẫy tay.

Mọi người quay đầu nhìn, trông dáng vẻ thì không hề giống cha mẹ Trương Tĩnh, ăn mặc chính thức, cười ôn hòa, có cảm giác giống người làm chức vị thư ký ở cơ quan nhiều năm. Trương Tĩnh tới chào chú Triệu, người gọi là chú Triệu tới đón Trương Tĩnh, mời cửa xe ra, cô tạm biệt mọi người lên xe rời đi.

Lão Quách quay đầu nhìn Trình Nhiên, háy mắt đầy thâm ý: “ Để ý biển số xe không? Trương học tỷ xem ra lai lịch không nhỏ đâu.

Tên này có kiến thức xã hội vượt xa sinh viên bình thường, chỉ là suốt ngày ăn mặc lôi thôi, đi đâu cũng loẹt quẹt cái dép lê trắng ngả màu ố vàng, hình tượng tệ không chịu nổi.

Đợi xe biến mất trên đường, Hách Chiêu quay sang nói: “ Các cậu không biết hả, cha Trương Tĩnh là lãnh đạo khu nam, là người đề xuất ra bố cục kiến thiết thành phố ‘nhất trung đa hạch lưỡng dực’, lưỡng dực ở đây là khu đông và khu nam, nhấn mạnh hai khu này phát triển vượt cấp khu, sau này sĩ đồ vô hạn đấy.”

Thông tin này cô chỉ tìm hiểu sau khi biết thân phận Trương Tĩnh, hôm nay lấy ra khoe.

Thời điểm bùng lên tin đồn gia thế của Trương Tĩnh cũng là lúc Trình Nhiên bắt đầu diễn giảng về Hội Đầu Lâu, cả đám lúc đó đâu quan tâm chuyện gì khác nên chưa từng nghe thấy chuyện này.

“ Bất ngờ chứ gì? “ Liễu Văn Nhi cũng nói: “ Cô ấy chưa bao giờ thể hiện mình là con cái cán bộ, bình thường nỗ lực học tập, vào hội sinh viên cũng là do bản thân tự tranh thủ, đối xử với bạn bè lại nhiệt tình. Vừa ưu tú lại tốt tính, gia cảnh hơn người, quan trọng nhất là còn xinh đẹp ... Có điều hồi cao trung từng yêu đương, tổn thương rất sâu.”

“ Thế á. “ Cao Duyệt nắm chặt tay bạn trai, tò mò nổi lên:

Thấy Trình Nhiên nhìn sang, Liễu Văn Nghi ra hiệu cả nhóm tới gần, nói nhỏ: “ Chuyện này của Trương Tĩnh không phải không thể thể nói ra, cách đây không lâu trong phòng chúng tôi tổ chức đốt nến tâm sự mới biết .... Thời cao trung có một nam sinh theo đuổi cô ấy rất nhiệt tình, khi đó là năm thứ ba áp lực lớn, Trương Tĩnh khi đó là cô gái ngoan rất đơn thuần, vì áp lực gia đình lo lắng thành tích đâm ra bất an sợ hãi, có người quan tâm săn sóc liền yếu lòng đồng ý. Nam sinh kia thì đoán chừng theo đuổi được rồi nên mất hứng, lãnh đạm với cô ấy. Nữ sinh cao trung mà, đơn giản lắm, lần đầu yêu thì càng ngốc nghếch, thích làm nũng với bạn trai, nam sinh kia lạnh nhạt đã đành, không ngờ nói cô ấy phiền phức. Trương Tĩnh kể qua loa thôi, nhưng có thể tưởng tượng được cô ấy ủy khuất thế nào, mối tình đầu chưa từng có giây phút ngọt ngào nào mà đã hỏng rồi, đoán chừng thành chút ám ảnh tâm lý với Trương Tĩnh, nên cô ấy không tiếp nhận theo đuổi nào, sợ gặp phải kẻ như thế.”

Lão Quách quả nhiên có kinh nghiệm, suy đoán: “ Vậy chắc chị ấy có chút tâm kết với nam sinh tỏ ra quan tâm tới mình?”

“ Kiểu kiểu như vậy đấy, hoặc ít hoặc nhiều nghi ngờ người theo đuổi mình. “ Liễu Văn Nghi gật đầu: “ Thế nào cũng có chướng ngại tâm lý, vì thế cô ấy cực kỳ phản cảm người dùng tâm cơ thủ đoạn tiếp cận cô ấy. Trương Tĩnh tuy từng gọi là đã yêu, thực ra vì nam sinh khốn kiếp kia mà chưa từng có hẹn hò rồi trải qua mấy chuyện tình cảm của cặp đôi đã bị người ta đá mất, thế nên ở chuyện tình cảm cô ấy đơn giản lắm. Chúng tôi là bạn cùng phòng, nhất định phải bảo vệ cô ấy ....”

Trình Nhiên hiểu ra chuyện lần trước bị hiểu lầm là vì thế, mấy cô gái kể chuyện này cũng là vì có ý giải thích cho y biết tại sao trước kia Trương Tĩnh đột nhiên lại có giai đoạn lạnh nhạt. Lý Duy tức giận: “ Giờ thằng đó thế nào rồi? Có biết không?”

“ Nghe nói vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại gì đó, không chắc lắm, chỉ biết là có quan hệ khá gần gũi với nhà Trương Tĩnh ...”

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, đi được một quãng xa rốt cuộc cũng bắt được taxi, mỗi người chia nhau lên xe về trường, Vương Tân Bác đưa bạn gái về nhà.

Trình Nhiên về kí túc xá, gửi liền mấy tin nhắn cho Tần Tây Trăn, bình luận về lễ hội âm nhạc hôm nay, thậm chí nhiệt thành đứng ở dưới góc độ khán giả phân tích cho cô nghe được mất của hình thức tổ chức hội diễn này. Ai dè nhận được tin phản hồi lại là "Đủ rồi, cậu có biết cậu giống cha tôi lắm không?", làm Trình Nhiên á khẩu.

Đoán chừng biểu diễn lâu như vậy cô mệt rồi nên đâm cáu kỉnh, mình nói chuyện không đúng lúc, Trình Nhiên áy náy gửi tin :" Vậy chỉ nghỉ ngơi sớm, mai gặp."

Sáng hôm sau là chủ nhật, Tần Tây Trăn gửi một địa chỉ cho Trình Nhiên, một nơi có tên là Tĩnh Nhàn Các, một hội sở tư nhân, khỏi phải nói khẳng định là nơi cao cấp. Trình Nhiên hơi bất ngờ, hai người bọn họ gặp nhau ăn cơm chưa bao giờ tới những chỗ chính thức như thế, quan trọng là Tần Tây Trăn sao rộng rãi thế?

Quả nhiên khi tới thì đây đúng là một ngôi biệt thự nhỏ thời dân quốc, nằm khuất ở một góc không mấy nổi bật gần công viên trung tâm, bao quanh có tường rào sắt, có hàng cây rậm rạp, đường rộng thênh thang mà người qua lại không mấy, cứ như vùng trời riêng giữa thành phố nhộn nhịp.

Vắng vẻ là thế cơ mà đừng nhầm, giá đất ở đây có khi còn cao hơn cả khu thương nghiệp sầm uất đấy, mua được mảnh đất thế này giữa trung tâm thành phố, không phải bỏ tiền ra là có.

Đến khi Trình Nhiên được nhân viên dẫn tới phòng bao, bên trong có khoảng mười người, đủ loại giọng nam bắc.

Tần Tây Trăn mặc váy dài ngồi đó, vừa nhàn nhã duyên dáng lại mơ hồ mang khí chất uy nghi, cô giới thiệu thiệu Trình Nhiên là em trai mình đang học ở Nam Châu.

Mọi người nhiệt tình chào hỏi.

Trình Nhiên ngồi xuống mắt nhìn quanh phòng một lượt, toàn là gương mặt xa lạ, nhưng nếu y không sai những người này là nửa giang sơn của sản nghiệp băng đĩa rồi.

Có thể đoán ra vì sao Tần Tây Trăn lại thể hiện một mặt cường thế như vậy, vì đây là chiến trường của cô.

Nói ra thì nhân vật nhỏ như Trần Mộc Dịch đáng lẽ còn chưa có tư cách ngồi ngang hàng với các lão đại ở đây, ba năm trước thôi hắn còn chạy khắp nơi kiếm ăn qua ngày, từng đợi ngoài văn phòng các lão đại ngồi đây tới nửa ngày trời mà có khi người ta còn chả thèm gặp.

Thế rồi hắn gặp được Tần Tây Trăn, và rồi giờ hắn ngồi nơi này.

Nhân vật nhỏ đó đang ngồi đây với các lão đại, cùng họ thảo luận về đề ăn chia % việc đại diện âm nhạc số, trước mặt Âm nhạc Thiên Hành đã mua tới 90% bản quyền âm nhạc số trong giới, mọi người kỳ thực khó có thể tranh thủ nhiều quyền lợi.

Thêm vào hợp đồng với Monternet, bất kỳ công ty băng đĩa nào cũng không đủ vốn để nói chuyện với họ, dù là 5 công ty lớn nhất liên hợp không là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận