Trùng Nhiên

Chương 602: Chẳng trách lại thích cô ấy. (1)

Cứ thi thoảng lại có người đi qua phòng bao của Dương gia, loáng thoáng nghe tới "tổng giám đốc Trình", Dương Phụng Tuyền hắng giọng quay sang Dương Xuyên làm bộ như hờ hững hỏi:” Chú ba, nhà Tiểu Trình vừa rồi làm cái gì thế nhỉ? Tên là gì ấy nhỉ, lâu rồi tôi không nhớ.”

Dương Xuyên thừa sức nhìn ra ý tứ anh mình, trả lời ngắn gọn: “ Trình Phi Dương, tổng giám đốc của Phục Long.”

Người Dương gia do không cùng hệ thống, bọn họ không có khái niệm gì về Phục Long, chỉ hơi bất ngờ vì Trình Phi Dương là tổng giám đốc thôi, nhưng Lý Lệ Hoa thì khác, thốt lên: “ Có phải là Phục Long làm thiết bị viễn thông đấy không?”

Dương Xuyên gật đầu xác nhận.

Dương Phụng Tuyền hơi chột dạ hỏi: “ Chị Lý, biết công ty đó à?”

“ Tôi chỉ là nghe nói thôi, té ra đó là tổng giám đốc Trình của Phục Long à, thực sự trăm nghe không bằng một thấy. “ Lý Lệ Hoa cảm thán: “ Công ty đó quy mô rất lớn, đà phát triển cực mạnh, Trình Phi Dương là nhân vật có khí phách, ngay cả Lưu phú hào của Thành Đô phải tránh. Vừa rồi chính phủ thành phố dẫn đầu thành lập hội liên hợp xí nghiệp, kết hợp bảy hiệp hội doanh nghiệp, muốn Lưu phú hào làm hội trưởng, nhưng ông ta nhường cho Trình Phi Dương, nói là mình có tuổi rồi, không gánh được trọng trách lớn như thế. Lý do thực sự thế nào chẳng ai biết, chỉ biết Trình Phi Dương giờ là hội trưởng hội liên hiệp đó rồi.”

Nói ra thì cô ta khâm phục Từ Lan mới đúng, đổi lại nếu là mình Lý Lệ Hoa cũng làm thế, cô cũng là người có tâm khí cao.

Lý Lệ Hoa có thể ngồi yên chứ người Dương gia thì hơi hoảng rồi, nhân vật như thế tới mời rượu, thể diện lớn cỡ nào chứ, vậy mà bọn họ "đuổi" người ta đi.

Dương Phụng Tuyền nhốp nhổm bất an: “ Ở Thành Đô có một nhân vật lớn cỡ đó, sao tôi chưa từng nghe thấy nhỉ?”

“ Vì vị tổng giám đốc Trình này rất kín tiếng, không tiếp nhận phỏng vấn, mọi chuyện giao tiếp với truyền thông do phó tổng giám đốc ứng phó, lấy lý do là cách mạng chưa thành công để đối phó, rất thần bí.”

Tựa hồ tiếng ồn ào ở phòng bao cách đó không xa lớn hơn vài phần, vợ bác cả Dương Hạ mặt biến đổi không ngừng, thấy chồng nói đi vệ sinh, cũng lấy cớ đi theo, vừa ra khỏi phòng đã đay nghiến: “ Anh giỏi quá rồi, năng lực cao quá rồi, một nhân vật như thế tới mời rượu, không thèm nhích mông lấy một cái, bảo sao bao năm qua chết dí ở một chỗ, không tiến thêm được bước nào. Trông coi có mấy cái bình sứt, hũ vỡ, lại nghĩ mình là nhân vật lớn hả?”

Bác cả Dương Hạ bực mình: “ Không phải tôi còn chưa kịp ...”

“ Phì, bao biện, anh là cái loại gì, tôi chả rõ sao, anh thấy người ta do chú ba dẫn tới, mà anh vốn coi thường chú ấy, nên coi thường cả bạn bè người ta chứ gì? Dương gia các người đều thế, nhìn người ta bằng nửa con mắt ... Hừ, hừ, nhân vật lớn như vậy, chúng ta muốn lấy lòng chả được, chí ít đừng đắc tội với người ta chứ. Giờ thì hay quá rồi, mẹ anh, anh, rồi em trai anh, ba mẹ con anh khiến người ta chướng mắt rồi đấy, nhìn thái độ vợ người ta thì biết, thù này kết là cái chắc rồi ... Sau này chỉ mong nhà ta gặp chuyện, họ không ném đá xuống giếng là may rồi.”

“ Làm gì mà ném đá xuống giếng, đâu tới mức.”

“ Ừ đúng rồi, có khi người ta quên anh thì sao, anh thì làm gì đủ tầm cho người ta nhớ …”

Vợ bác cả Dương Hạ là người nóng tính, không giấu được ý nghĩ trong đầu, nhưng vợ Dương Phụng Tuyền là Trương Tiệp bình thường thấy chồng là người có địa vị, cho nên luôn giữ gìn hình tượng cho chồng, chuyện gì chồng mình sai sót, gánh được gánh thay. Nhưng hôm nay biết chồng mình sai lầm lớn rồi, đắc tội với nhân vật quá lớn, không sửa chữa được mặt u ám, liên tục lườm chồng.

Chẳng còn ai thiết tha ăn uống nữa, cũng chẳng ai nói gì, Tôn Dung trầm ngâm rất lâu mới nói: “ Xuyên Tử, lát con cùng anh cả, anh hai con sang mời người ta một chén, vừa rồi chưa kịp uống.”

Dương Xuyên khẽ lắc đầu: “ Mẹ, người ta nhiều khách lắm rồi, chúng ta đừng quấy rầy nữa.”

Tôn Dung cũng không muốn ở trước mặt Lý Lệ Hoa tỏ ra nhà mình quá kém cỏi, ừ một tiếng: “ Thế cũng phải, mẹ thấy con và Tiểu Trình Từ quan hệ đồng nghiệp không tệ, có cơ hội thì mời nhà họ tới nhà chúng ta ăn cơm.”

“ Con mặt mũi nào mà mời người ta nữa, người ta tới làm gì, để ăn chưa được một nửa bị đuổi đi à? “ Dương Xuyên không phối hợp, hắn vốn rất tức rồi, càng chướng mắt vì mẹ mình thay đổi thái độ, làm cũng làm rồi, người ta trách thì mình phải chịu thôi, thấy người ta có thân phận liền hạ mình ngay xuống là thế nào, có còn chút liêm sỉ nào nữa không:

Những người khác vội vàng giảng hòa, chỉ là ngữ khí với Dương Xuyên cẩn thận hơn không ít, bà nội Dương Hạ cũng không nói gì thêm, mặt tối sầm.

Dương Hạ từ đầu bữa ăn tới giờ gần như chẳng nói gì, đáng lý mà nói, đều là người thân của cô, cô phải đứng về phía họ, lúc này thấy họ bẽ bàng như vậy, cô lại có sự vui sướng tội lỗi.

Bữa cơm này ăn vô cùng gian nan, bên kia động tĩnh càng lớn, bên này càng không yên, chả ai ăn uống gì, cứ im lìm ngồi đó tới khi động tĩnh lắng xuống, đoán chừng nhà Trình Nhiên sắp đi rồi.

Thế là Dương gia cũng kết thúc bữa cơm vô nghĩa này, Trương Tiệp đi trả tiền, bà nội Dương Hạ đợi Trình Phi Dương đi qua kéo tay, rất hiền hòa thân thiết nói: “ Tiểu Trình, không ngờ cháu là nhân vật lớn rồi, dì vui lắm ....”

Dường như chẳng thấy mặt Từ Lan ở bên lạnh tanh.

Bà cũng hết cách, thôi thì ỷ già mặt dày một chút, cũng là vì con cháu cả, chứ bà có tuổi rồi, sống bao lâu mà ham thứ danh lợi.

Trình Phi Dương thì thái độ trước sau không thay đổi, khi xuống cầu thang còn đỡ bà, nói bà đi chậm chút, cầu thang trơn.

Bác cả với bác hai Dương Hạ đi sau cười tươi roi rói, còn vợ hai người họ thi thoảng lại nói vài câu, sau đó tự cười, không khí rôm rả lắm.

Chỉ có Dương Hạ là cúi gằm mặt đi cuối cùng, mỗi lời người nhà mình nói lọt vào tai cô lại khiến cô vừa sởn gai ốc vừa xấu hổ không chịu nổi.

Trình Nhiên cố tình đi tụt lại phía sau, như bâng quơ hỏi: “ Không sao chứ?”

Dương Hạ không ngẩng đầu: “ Không sao.”

Trình Nhiên ậm ừ một chút chợt hỏi: “ Hôm nay đi xem mắt hả?”

Dương Hạ đứng ngay lại, mắt như con báo nhìn Trình Nhiên, nếu không phải trước mặt là trưởng bối hai nhà thì không biết cô làm gì.

Trình Nhiên biết thế nên dám nói chứ, nếu không nào dám vuốt râu hùm: “ Mình nghe đám Liễu Anh nói, nhà La Chí Tiên muốn đưa bạn cùng đi ra nước ngoài du học ... Bạn, đi thật sao?”

“ Vậy cậu thì sao, cậu có muốn mình đi không?”

Vừa nói ra lời này, Dương Hạ có chút hối hận, trước kia cô còn nhỏ, không suy nghĩ nhiều, rất vô tư, một lần khoe với đám bạn là nhà La Chi Tiên muốn kỷ nghỉ hè đi du lịch nước Úc, cơ bản cả hè không hề ở Sơn Hải. Đám bạn hâm mộ lắm, khi đó chỉ Trình Nhiên không nói gì cả, cô do dự hỏi, mình có nên đi không? Trình Nhiên gãi đầu gãi tai né tránh ánh mắt của cô nói, ăn uống miễn phí lại đi khắp nơi, sao không đi?

Vì thế cả kỳ nghỉ hè đó Dương Hạ đi chơi tới cháy da, về nhà mang theo quà cho bạn bè, nhưng không phải ai cũng có, Trình Nhiên nghĩ mình không có nên nói là may bạn không mua, nếu không chắc là thứ chẳng ra gì, còn chê cô đen xì xì như cục than. Dương Hạ không lấy ra vỏ ốc rất đẹp mà cô đi biển nhặt được, quyết định giữ lại cho Trình Nhiên.

Nếu bây giờ cậu ấy vẫn vô tâm như vậy, nói lời đại loại như tốt quá, ra nước ngoài là chuyện bao nhiêu người ao ước, đương nhiên nên đi, huống hồ lại có cả soái ca nhiều tiền đi cùng, vậy mình phải làm sao?

Mình sẽ thực sự đi không quay đầu lại sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận