Trùng Nhiên

Chương 722: Bảo bối hay là quả bom.

“ Lão Thạch, thật lợi hại.”

“ Thầy Thạch, bọn em đã nói mà, trông cậy vào thầy chỉ có chuẩn thôi.”

“ Ha ha ha, thầy Thạch, thầy bảo với bọn em là đoàn trường nói không thích hợp, có phải để bọn em hồi hộp không? Chậc chậc, cuối cùng vẫn là thầy làm việc ổn thỏa, chắc chắn ...”

Thạch Gia Huân được hưởng đãi ngộ phi phàm ở phòng 409, một đám sinh viên vây quanh hắn, có người châm thuốc cho hắn, bóp vai cho hắn, đủ các lời tán dương tuôn ra như nước mà không sợ mất tiền. Còn có tên phấn khích gọi hắn là "Lão Thạch" rất thân thiết, có người muốn chạy tới bóp chân cho hắn, hắn làm động tác muốn đá, cả phòng cười rộ lên.

Cái bọn nhãi con này, Thạch Gia Huân vừa bất lực lại buồn cười, tựa hồ quay về thời đi học, hắn một thời tính cách sôi nổi như thế, nhưng dần dần cuộc sống trôi đi mà dần suy giảm, trầm tính hơn, thực dụng hơn. Hắn sở dĩ giúp bọn họ là vì hồi ức lại một thời tuổi trẻ, để sau này nhìn lại quãng đời này không cười khẩy sự vô nghĩa của nó, mà ít nhất được khẳng định ở vị trí này.

“ Trước đó em ở nhà ăn gặp một sư huynh nói, người của đoàn trường tiễn thầy ra tận cửa, lúc đó em biết ngay là có tin vui rồi, các sư huynh sư tỷ lớp trên đều khen chỉ đạo viên lớp mình ngầu, chuyện này năm thứ ba năm thứ tư không làm nổi.”

Bởi vì chuyện này do đoàn trường gọi Thạch Gia Huân công bố trước tiên, nên cũng nghĩ rằng đó là công sức đấu tranh của hắn, bản thân Thạch Gia Huân cũng mơ hồ lắm, đúng là hắn cố gắng, sau đó ... Chả biết nữa, dù sao cảm giác này cũng rất tốt.

Nhưng mà hắn cứ có cảm giác sai sai thế nào, mình vốn đứng ở phía đối lập của chúng cơ mà ... Quanh co thế nào mà lại đi giúp chúng xin phép, thế rồi sau đó chẳng hiểu thế nào lại được thông qua.

Cho tới giờ cái Hội Thiên Hành đó chính thức được thành lập, mình lại còn cao hứng, mình cao hứng cái quái gì cơ chứ?

Đứa có tiềm lực nhất trong lớp chạy đi làm chủ tịch gì đó rồi, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới thành tích chung của cả lớp, thế mà mình còn cao hứng vớ vẩn.

Thạch Gia Huân thấy mình thành thể mâu thuẫn trong tranh của Maurits rồi.

Cả đám hưng phấn thảo luận hoạt động tương lai của hiệp hội, Thạch Gia Huân ra ban công hút thuốc, Trình Nhiên thấy hắn cứ ngập ngừng nửa mừng nửa lo suốt, cũng đi theo: “ Cám ơn thầy Thạch, cái danh ‘chủ tịch Trình’ này của em cuối cùng không bị coi là trò cười nữa.”

“ Em có được học bổng cao nhất của trường, khi đó đàm phán với ai? “ Thạch Gia Huân không điếc, ít nhiều nghe được vài chuyện đồn thổi trong vòng tròn giáo viên, có một chuyện nghe rất hoang đường, là có lãnh đạo trường tới đoàn trường phê bình Cố Chính Thanh, nói bên viện nghiên cứu lên tiếng ... Tóm lại chuyện làm hắn nhìn không thấu.

Nhiều chuyện chỉ đạo viên tầng chót như hắn chẳng thể nào biết được, nhưng tổng thể thái độ Cố Chính Thanh thay đổi là thật.

Vì cái gì mà lại như thế, Thạch Gia Huân không nghĩ là do mình, ít nhất hắn không thể làm cho viện nghiên cứu phải lên tiếng.

Không phải hắn thì nhất định người Hội Thiên Hành có liên quan, mà nghi ngờ tới người đầu têu ra chuyện này là tất nhiên.

Trình Nhiên cười: “ Trưởng ban giáo vụ ạ.”

Trưởng ban giáo vụ đồng thời là trợ lý phó hiệu trưởng thường trực Phạm Gia Văn, cũng là người có tiếng nói, song thế đã đủ định đoạt chuyện này chưa, Thạch Gia Huân không chắc, cảm giác thằng nhóc này còn giấu giếm gì đó, song nó đã không nói thì không tiện truy cứu nữa: “ Chuyện này đừng cám ơn tôi nữa, khả năng cao được thông qua vì em là đại biểu tân sinh viên, nhà trường muốn dựng lên một tấm gương điển hình, đây cũng là sự tín nhiệm với em.”

Dần dần Thạch Gia Huân cũng nhận ra rồi, đứa học sinh này của mình không đơn giản, giờ hắn không chắc, rốt cuộc mình đào được báu vật hay là một một quả bom nữa.

Cùng lúc đó Bắc London tháng 11, không khí đìu hiu, mây trời xám xịt, trời vừa lạnh vừa ẩm, không dễ chịu chút nào, đội ngũ của Triệu Thanh đã ở Cambridge gần nửa tháng, thời gian này hắn bay qua bay lại chỉnh lý sản nghiệp ở Anh.

Trên bản đồ của Cổ phần Thiên Hành, nơi này được liệt vào chiến khu Đại Tây Dương.

Khi bong bóng dot com vỡ, Cổ phần Thiên Hành mua hai công ty nhỏ ở Anh, nói là công ty, chẳng bằng nói là cái xưởng.

Một công ty thiết kế, đội ngũ chín người, có sự độc đáo ở phương diện ứng dụng đa truyền thông. Một công ty phần mềm, chỉ có năm người, chuyên môn vận hành thử đa nhân.

Khi Trình Nhiên giao cho hắn nhiệm vụ mua hai công ty này, Triệu Thanh rất bất ngờ, sau này tới Anh từ tiếp xúc tới nghiên cứu, cuối cùng thu mua xong mới hiểu, người ta tuy là công ty nhỏ, nhưng kỳ thực kỹ thuật nào đó ở mặt chuyên biệt thì vô cùng xuất sắc, có thể nói là mang tính khai sáng.

Ví dụ với công ty phần mềm, họ có kỹ thuật độc nhất, tên là ASPEX, nó cung cấp một môi trường phát triển hoàn chỉnh, mô phỏng và thử nghiệm phần mềm.

Trước đó nghiệp vụ cơ bản của công ty này là cung cấp phương án giải quyết chạy thử thiết kế chip, làm nhiều năm, có thể nói đứng đầu ở phương diện này.

Sau khi Triệu Thanh tiếp xúc với bọn họ liền hiểu chiến lược của Trình Nhiên, chính công ty nhỏ tới khó có thể nhỏ hơn này, kỹ thuật thì đơn nhất, nhưng nắm yết hầu cả ngành nghề, bọn họ có thể làm rất ít, nhưng là cái bánh răng quan trọng trong cả bộ máy.

Chi phí mua hai công ty này không đắt, tổng cộng 1,2 triệu USD, vì thị trường sụp đổ, chuyện mua bán rất thuận lợi.

Triệu Thanh không thể không bội phục tính toán của Trình Nhiên, thu mua công ty nhỏ này, về sau giúp công ty lớn thí nghiệm, cung cấp nghiệp vụ chuyên nghiệp, giống như nắm cái vòi nước, có thể kiếm tiền không ngừng.

Một thời gian hắn nghĩ như thế.

Cho tới một ngày có bên thu mua tìm tới tận cửa, bọn họ tự xưng là bộ phận sát nhập của tập đoàn công nghệ quốc tế Cambridge.

Gọi tắt là ARM.

Bây giờ không mấy ai biết tới cái tên này, nhưng tương lai, sẽ không ai không biết.

Trong giới công nghệ phương Tây, nhìn khắp hệ sinh thái của họ, đó là quá trình cá lớn nuốt cá bé, thôn tính sát nhập để trở nên mạnh càng thêm mạnh.

Thực lực nghiên cứu một công ty tăng trưởng thường không phải là do tự mình phát triển đội ngũ cuối cùng đột phá kỹ thuật, mà bằng vào lợi nhuận lớn phát triển lên, sau đó thôn tính loạt công ty nhỏ kỹ thuật tương quan, nạp vào hệ thống của mình.

Phương thức này càng phù hợp với quy tắc cạnh tranh thương nghiệp, càng hiệu suất hơn.

Mà hiệu suất chính là chân lý không thể phá trên chiến trường thương nghiệp.

Đối chiếu với sự cạnh tranh phương Tây liền thấy ở mặt này vì sao Trung Quốc thua kém, đó là vì không có hệ sinh thái thôn tính sát nhập này, không có ngàn vạn công ty từng là cá nhỏ sống trong ao, sau đó ăn lẫn nhau thành cá lớn.

Lĩnh vực tương quan ở Trung Quốc, ví như ngành mạch tổ hợp bán dẫn, thiếu chuỗi thức ăn, khiến chỉ có vài con cá nhỏ tự phấn đấu, không nuốt lẫn nhau để bù đắp sở đoản phát huy sở trường, nên sức cạnh tranh yếu ớt.

Trình Nhiên làm ra "gara sáng nghiệp" ở Thiên Hành đạo quán chính là bồi dưỡng lên "ao cá" này.

Nếu không có ao cá dung nạp đủ cá con, dựa vào cạnh tranh tiêu diệt nhau thành cá lớn thì khó mà đấu được với công ty phương Tây.

Không chỉ tự mình tạo ra ao cá, Trình Nhiên còn thông qua Lý Thái Hành truyền đạt lối suy nghĩ này, đương nhiên có thể ảnh hưởng tới ông bao nhiêu, đem lại cải biến gì đều chưa rõ, vì thế Trình Nhiên dùng ưu thế của mình làm vài việc.

Hai công ty nhỏ này một có thiết kế SOC tức system-on-chip, trong đối tượng phục vụ, ARM là khách hàng quan trọng. Một có ASPEX, cung cấp môi trường thử nghiệm cho ARM, từ đó nâng cao hiệu suất đưa ra sản phẩm, giảm bớt thời gian chạy thử.

Cho nên ARM mở cửa với hai công ty này, muốn sát nhập họ vào hệ thống của mình.

Đời sau ARM không ai không biết, nhưng vào lúc này thì gần như chẳng mấy ai nghe nói tới, hoặc dù nghe nói qua cũng chẳng để ý.

Chính công ty này đã đánh bại Intel, đánh bại hệ sinh thái Windows và Intel tưởng chừng không gì địch nổi.

Kỳ thực ARM sớm tiếp xúc với hai công ty nhỏ này rồi, nhưng vì bong bóng "đót com", làm tiến trình này bị chậm lại. Đợi ổn định được tình hình thì phát hiện bị người ta nhanh chân giành trước.

Vậy thì đàm phán đi.

Lần này Triệu Thanh đàm phán trừ đội ngũ của mình, còn mượn chuyên gia tương quan từ Phục Long.

Phía Anh cực kỳ mất kiên nhẫn.

Vì lần trước Triệu Thanh Yêu cầu, ARM muốn thu mua hai công ty nhỏ này, trừ 5% cổ phần, còn muốn 1 ghế trong Hội đồng quản trị.

Điều kiện này quá khó, không dễ đàm phán được, bọn họ dần tỏ thái độ mất hứng với hai công ty nhỏ này.

Suốt một tuần giằng co, ARM biểu thị, đây khả năng là lần đàm phán cuối cùng, mong phía Triệu Thanh trân trọng cơ hội, bọn họ không thể cho một vị trí ở tầng quyết sách được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận