Trùng Nhiên

Chương 282: Cuộc đời khốn kiếp.

Trong tháng cuối cùng chạy nước rút thi cuối kỳ, Trình Nhiên trước đó luôn toàn lực nghiên cứu đề thi chuyển trường, giờ đã thể hiện ra hiệu quả. Thật khó nói lợi ích ở đâu, vì những bài trước kia có thể giải, bây giờ vẫn giải được, nhưng cảm giác thì khác hẳn.

Ví như sự lý giải với đề bài, Trình Nhiên có thể dễ dàng nhìn ra cạm bẫy và tâm tư người ra đề, ngay lập tức nắm lấy trọng điểm, thậm chí có thể khoanh vùng kiến thức đoán được đề tiếp theo.

Đó không phải là ngẫu nhiên, chỉ thuần thục mới sinh khéo léo.

Đó gọi là đọc thuộc vạn quyển sách, hạ bút như có thần, vận động viên nhảy cầu có thể khống chế bản thân đáp nước bắn lên rất ít nước, cầu thủ bóng chày có thể nắm được quỹ tích của quả bóng bay ra trong 140 mili giây đồng thời vung chày đánh trúng.

Có nhiều việc không cần phải suy nghĩ quá kỹ càng, vẫn có thể tích tắc nhìn ra bản chất, nhưng để có tích tắc ấy phải trải qua huấn luyện khắc khổ, biến đổi về lượng sinh biến đổi về chất, mới có thể rèn luyện ra loại trực giác này.

Trình Nhiên nhìn lại hành trình của mình từ sau khi trùng sinh, y khá hài lòng.

Ngày hôm đó trong đống thư ở phòng thư tín, Trình Nhiên nhìn thấy một bức thư đóng dấu bưu điện Hong Kong, ký tên là " Phích lịch ngũ hào".

Nhìn thấy cái tên đó môi Trình Nhiên bất giác hiện lên nụ cười, một lần cùng Tần Tây Trăn ngồi bờ kè ngoài phòng nhạc, hai người chia sẻ với nhau bộ phim mình thích, Tần Tây Trăn nói tới "Phích lịch ngũ hào - Short Circuit" thì vô cùng kích động, nói là rất thích rất thích bộ phim đó, kể đến khi cuối cùng người máy Number 5 bị kẻ xấu làm nổ tan xác, cô khóc tưng bừng.

Khi đó Trình Nhiên cũng thấy như được quay về tuổi thơ xa xôi.

Trong thư Tần Tây Trăn kể chuyện mình trải qua trong quãng thời gian này. Sau lễ hội âm nhạc, Tần Tây Trăn được công ty của Trần Mộc Dịch phát hành album, bên trong đó bao gồm cả những ca khúc cô biểu diễn ở ở lễ hội âm nhạc, lại liên tục nhận lời mời của đài truyền hình, chạy khắp nơi biểu diễn, làm bản thân gầy dộc đi. Về sau cô học khôn, dần dần biết lựa chọn tiết mục để tham gia, sau đó hợp tác với nhạc sĩ danh tiếng, chuyên tâm lĩnh vực âm nhạc.

" Thì ra tư vị Hong Kong là thế, rất nhiều thứ mới mẻ, làm người ta mê say, nhưng mà tôi chỉ cảm thụ qua cho biết là được rồi, vẫn phải chuyên tâm vào âm nhạc mới được. Là giáo viên, tôi phải biểu hiện thật tốt, cho nên Trình Nhiên này, em cũng phải nỗ lực đấy. Gần đây em thế nào rồi, còn giữ được thứ hạng của mình không, tôi đi rồi không ảnh hưởng tới tâm lý của em đấy chứ ... Cố lên! Trẻ con, phải tập trung vào học đấy, đừng nghĩ vớ vẩn."

Cô gái này, cứ như sợ y quên mất thân phận giáo viên của mình vậy, thi thoảng lại nhắc cho Trình Nhiên nhớ, chỉ là càng nhắc, càng làm Trình Nhiên thấy cô trẻ con thôi.

Ấy vậy mà cô giáo trẻ con ấy ở một số việc kiên cường làm người ta khó tưởng tượng được.

Ừm, tính cách đó kỳ thực rất tốt, ở bên Tần Tây Trăn, Trình Nhiên cảm thấy mình vô tư hơn rất nhiều.

" Xét thấy em không muốn thu phí bản quyền của những bài hát kia, tôi cũng biết em không nỡ lấy tiền của tôi ... Cho nên những bài hát kia coi như là món quà đi, quà thượng đế ban, tôi sẽ trân trọng."

Sặc, có thể vô sỉ tới mức đó à? Còn nhận mình là giáo viên nữa.

Trình Nhiên đọc tới đó mà tròn mắt.

Đúng là con chuột hamster mà, đã bao giờ mình nói là không nỡ lấy tiền của cô ấy, mà cô ấy tin thượng đế từ bao giờ vậy? Hời hợt vài câu như vậy là nuốt hết tiền bản quyền mười mấy bài hát sao?

Mặc dù Trình Nhiên cũng chẳng cách nào ra giá với Tần Tây Trăn, nhưng ít nhất cũng phải để mình nói ra câu đó chứ, sau đó con hamster hám tiền đó vì sự khảng khái của mình mà xúc động ôm một cái cám ơn, hoặc hôn một cái ... Thế mới gọi là happy ending.

" Phải rồi, tôi đã mua di động, cuối thư có số máy của tôi, rảnh rỗi nhớ liên hệ nhé, nhưng phải thi xong mới được đó, không thể để ảnh hưởng tới học tập đâu đấy ... Thật nhớ chỗ bí mật trên núi ngắm nhìn Sơn Hải của chúng ta, tiết lộ nhé, lúc đó thôi thấy em có chút đáng yêu đấy."

"Vậy nhé, giữ liên lạc."

Trình Nhiên có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Tần Tây Trăn cười ngốc nghếch khi viết thư xong.

Có chút hoảng hốt.

Lễ hội âm nhạc diễn ra đầu xuân, giờ đã là mùa hè rồi, thời gian trôi qua quá nhanh, cha sắp chuyển tổng bộ lên Thành Đô, khiến thời gian y phải rời thành phố này ngày một gần.

Tuy y cứ trì hoãn mãi, nhưng thời khắc chia tay đó rồi sẽ tới, có người mà Trình Nhiên chưa biết phải nói tin này thế nào.

Kỳ thi cuối kỳ của Nhất Trung diễn ra rất thuận lợi.

Ngày 27 tháng 6 thi chính trị, hóa học, ngữ văn. Ngày 28 thi lịch sử, sinh học, số học. Ngày 29 là ngày thi cuối cùng, thi vật lý, địa lý, tiếng Anh.

Thi xong mọi người về lớp, bố trí bài tập kỳ nghỉ và an bài cho học kỳ mới.

Lớp học ồn ào, Đàm Khánh Xuyên ở trong lớp nhưng không yêu cầu học sinh giữ trật tự.

Không khí có chút thương cảm, vì năm thứ hai chia lớp, rất nhiều người sẽ không còn chung một lớp nữa, giờ rất nhiều người bạn thân thiết tâm sự với nhau, hẹn nhau sau này không ở cùng lớp nữa vẫn phải liên hệ, cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau tan học ...

Cuối cùng bố trí xong mọi việc, nói rõ ngày về trường nhận thành tích, Đàm Khánh Xuyên tuyên bố nghỉ hè.

Không giống như mọi khi hết tiết học là ông thu dọn đồ đạc rời lớp nhanh gọn, lần này Đàm Khánh Xuyên đứng bên bàn, nhìn từng đứa học sinh rời đi.

Trình Nhiên đeo cặp sách đi ra tới cửa, quay đầu lại thấy Đàm Khánh Xuyên nhìn mình, khẽ gật đầu.

Một năm qua Đàm Khánh Xuyên cũng thay đổi rất nhiều, không chỉ cả nhà chuyển sang nhà lớn rộng rãi, ông cũng không còn như trước kia ngoài dạy học ra thì không để ý tới việc khác, sự xuất hiện của giáo viên như Vương Kỳ khiến ông thức tỉnh. Ông không để loại người như thế nắm quyền ở Nhất Trung, vì thế tham gia nhiều công việc của trường hơn, thậm chí hoạch định chính sách cho trường. Bây giờ ngay cả thân thích của nhà họ ở ngoài đều biết Lão Đàm là "nhất ca" ở Nhất Trung.

Hôm đó Đàm Khánh Xuyên về nhà uống rất nhiều rượu, không phải vì phiền muộn, mà là cao hứng.

Vợ ông còn không vui: “ Mặc dù Tống Thời Thu chuyển tới lớp anh, nhưng Trình Nhiên lại đi mất, làm người ta không cam lòng, anh vất vả bồi dưỡng lên một đứa học sinh như thế, nhưng lại làm nền cho người ta. Em thấy Thập Trung gì đó, chẳng qua chỉ là danh tiếng lớn thôi.”

“ Em không nên nghĩ thế, một là vì gia đình Trình Nhiên sẽ rời Sơn Hải, nó đi theo cha mẹ cũng là hợp lý. Huống hồ cũng là cơ hội tốt, vào Thập Trung sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn ... Anh được dạy nó một năm là duyên phận rồi.”

Sau này khi Đàm Khánh Xuyên nhiều lần nghe tới cái tên Trình Nhiên, ông đều cười kiêu ngạo như thế.

Ừm, vì đó từng là học sinh của ông mà.

Ngày 29 tháng 6 thi xong, Nhất Trung thông báo ngày 4 tháng 7 về trường lấy thành tích.

Trình Nhiên biết mình không thể về trường thời gian đó, vì khi đó là ngày thi chuyển trường vào Thập Trung.

Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Trình Nhiên chẳng kịp nghỉ ngơi đã ngựa không ngừng vó tới Thành Đô.

Vốn Trình Nhiên chỉ muốn nhàn nhã nằm đó nhìn Phục Long của cha ngày một lên cao, còn y thành công tử nhà giàu, đi xe sang sống biệt thự, chơi du thuyền ... Nhưng Trình Nhiên từ bỏ ý nghĩ đó rồi.

Tương lai có nhiều chuyện, y chẳng thể ngồi yên.

Ôi, cái cuộc sống khốn kiếp này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận