Trùng Nhiên

Chương 619: Mùa thu đã qua.

Trương Bình đi theo hai người cho tới tận khu phòng học mới từ phía sau chạy tới chào hỏi, sau đó nhìn trái nhìn phải, lại gật gù, giống như lãnh đạo duyệt đội ngũ, chỉ thiếu nói một câu "không tệ."

Trình Nhiên lên tiếng trước: “ Nếu không có gì để nói thì đừng kiếm chuyện ra nói, bọn này để cậu đi trước.”

Khương Hồng Thược thì đe dọa: Nếu mà cậu dám nói một câu ‘không tệ’, hôm nay sẽ phải nộp bài tập.”

Trương Bình khóc ròng trong tim cướp đường chạy đi, lớp trưởng thay đổi rồi, trước kia cô có bao giờ phũ phàng như vậy đâu, tổ hợp hai người này thật là, mình còn chưa lên tiếng mà nghĩ gì đã bị người ta nhìn thấu rồi, ai mà chịu nổi hai người này liên hợp chứ.

Hôm nay hai người vào lớp tuy không gây chấn động như hôm qua, có điều cũng bị cả lớp quay đầu nhìn, người cười người nháy mắt, cũng có những người cúi đầu chua xót.

Tập thể dục giữa giờ quay về, Khương Hồng Thược gặp được Dương Hạ, Trình Nhiên đi phía sau còn đang có chút ngại ngùng, từ hôm qua tới giờ người y sợ gặp phải nhất chính là Dương Hạ, không ngờ nhìn thấy Dương Hạ đi tới khoác cánh tay Khương Hồng Thược, còn quay đầu trừng mắt với y: “ Hai bạn gan to thật đấy, mình biết Trình Nhiên từ bé tới lớn luôn làm mấy chuyện lỗ mãng rồi, Hồng Thược, bạn đừng để cậu ấy làm hư chứ. Trình Nhiên, cậu đừng làm hại người khác.”

Thế là cả hai cô gái cùng quay đầu nhìn lại.

Lúc này Trình Nhiên chỉ muốn quay đầu chạy, trả lời gượng gạo:” Bạn nói mình cứ như hỗn thế ma vương chuyên họa hại nhân gian ấy.”

“ Có phải hay không cậu tự nhìn lại việc mình làm thì rõ, từ bé tới lớn mình bị hại bới mấy trò của cậu còn ít à? “ Dương Hạ nói tới đó phì cười, giọng chuyển sang nhẹ nhàng: “ Xem cái mặt cậu kia, sao thế, sợ mình tiết lộ mấy chuyện xấu của cậu sao ... Đùa thôi, dù cậu luôn làm người khác phải lo lắng, nhưng đó mới là cậu mà.”

Sau đó cô không nhìn Trình Nhiên nữa, quay sang cùng Khương Hồng Thược thảo luận chuyện phối hợp trang phục, thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, cứ thế đi lên lầu mới vẫy tay với hai người, xoay đi một cái, chỉ để lại đuôi ngựa buộc cao đung đưa kiêu ngạo.

Một đợt không khí lạnh kéo xuống, mùa thu vậy là qua đi không níu giữ được nữa, thời tiết thực sự chuyển lạnh, những cơn mưa dài dứt hẳn, không khí khô lạnh buốt, con người trốn trong những lớp áo dày.

Sự thay đổi thời tiết rõ ràng khiến học sinh năm thứ ba càng ý thức được quãng đời học sinh không còn bao nhiêu nữa, đám học sinh thêm đa cảm, bắt đầu nghĩ cách lưu giữ lại thời đại học sinh của mình. Hoặc là dùng chìa khóa hoặc compa khắc những cái tên sau cột trò ở vườn hoa hoặc dưới cửa sổ lớp học, hoặc là dốc sức hơn trên thao trường, cố gắng hoàn thành bài thể dục mình chưa làm được, hay là đi qua đi lại trước cổng trường, cuối cùng không thực hiện chuyện nghĩ trong đầu.

Chuyện Khương Hồng Thược và Trình Nhiên cũng ở trong phạm trù đó, chỉ là hai người đó thành công rồi, cả trường không ai không biết nữa. Bất ngờ là nhà trường giữ im lặng, cả giáo viên chủ nhiệm cũng không gọi hai người lên nói chuyện, sự bao dung này làm đám học sinh cảm thụ được lòng dạ rộng rãi của trường. Đương nhiên nếu như không có tiền đề thành tích của hai người, đại khai bây giờ mọi người sẽ được chứng kiến cái gọi là nắm đấm sắt của nhà trường.

Thế nên người khác không ảo tưởng chuyện tốt đẹp đó xảy ra với mình.

Với hai người Trình Khương mà nói, bọn họ được cởi bỏ nhiều trói buộc khi ở trường, hai người muốn giao lưu gì đó, không còn cần né tránh người khác nữa, không phải đợi khi về nhà dùng CQ hoặc điện thoại gọi cho nhau, không lo có vài cử chỉ thân mật bị người khác phát hiện, càng không cần phải tìm đủ lý do thoát khỏi bạn bè để đi về cùng nhau.

Bây giờ bọn họ có thể công khai sánh vai đi bên nhau, không lo có ai đó không có mắt giữa chừng chạy tới quấy nhiễu hoặc gia nhập, bây giờ chỉ cần hai người tới chỗ nhau, người khác biết ý mà tránh đi, nhường không gian riêng tư.

Trình Nhiên tất nhiên là rất thỏa mãn, Khương Hồng Thược ngày hôm đó thay đổi cách ăn mặc cũng là lần đầu vì y mà bỏ đi sự rụt rè. Y cũng chịu sự giám sát chặt chẽ hơn, ví như buổi tối gọi điện cho nhau trước khi đi ngủ, cô hỏi Trình Nhiên hôm nay nói chuyện gì ở trên lớp mà cười to như thế, đó là điều trước kia với giáo dưỡng của cô luôn chừng mực, không bao giờ đi nghe ngóng.

Cô ấy bắt đầu thực thi quyền bạn gái rồi.

Mặc dù cả hai chưa có tiến bộ thực chất nào, nhưng đều cảm thụ được khoảng cách giữa hai trái tim sau khi đột phá chướng ngại, đã ngày một gần.

Cho nên cuộc sống cần cảm giác nghi thức, mặc áo đẹp xức nước hoa đi xem phim, tắm rửa thay quần áo đọc sách, mua bàn phím cơ ghế ngồi công thái học để gõ phím, đều có thể khiến người ta nghiêm túc đối đãi với thế giới.

Chỉ có phản ứng của nhà Khương Hồng Thược nằm ngoài dự liệu của Trình Nhiên, cứ nghĩ với tính khí của mẹ cô, hoặc là gia tộc sau lưng, khả năng trực tiếp tới nhà y nói chuyện, ít nhất cũng cảnh cáo mình vài câu, không được đi quá xa, tất cả tập trung cho học tập, đó mới là phản ứng bình thường.

Thế nhưng không có gì hết, Trình Nhiên còn cẩn thận bảo Triệu Thanh tăng cường giám sát Liễu Cao, nhưng cũng không có gì cả. Gần đây Liễu Cao rất chịu khó ra nước ngoài, tiếp xúc với nhiều nhân vật giới học thuật, đánh giá của Triệu Thanh hẳn là theo đuổi hạng mục lớn nào đó.

Hạng mục gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần hắn không mưu mô gì với nhà mình, Trình Nhiên chẳng để ý đến hắn.

Thế nhưng phải chăng đó là bình yên trước cơn bão? Hi vọng mình nghĩ quá nhiều, dù sao cứ ngầm tích trữ lực lượng đề phòng mọi biến cố vẫn hơn. Y cũng sớm nói với cha mẹ rồi, nếu đối phương muốn thông qua cha mẹ mình để gây áp lực gì đó, không tới mức khiến cha mẹ không kịp đề phòng.

Ngay cả Chương Ngư ngay từ đầu đã ngứa mắt với Trình Nhiên, quan hệ hai bên hơi chăng thẳng, song Chương Ngư cũng không có thêm hành động gì cả, mặc dù sắc mặt hắn đối diện với Trình Nhiên khó coi hơn, nhưng không có hành vi cố ý nhắm vào y.

Mà Chương Ngư bây giờ nếu không có tiết ở lớp số 5 thì không ở trường, cách ngày mới thấy mệt mỏi tới trường, tuy chất lượng dạy học không giảm, nhưng có thể nhìn ra hắn tiều tụy không ít. Dưới tình huống đó, làm gì có tinh lực mà kiếm chuyện với Trình Nhiên.

Trình Nhiên để hắn kiếm chuyện mới là lạ, ngay ngày hôm đó trở về Trình Nhiên đã bảo Lý Minh Thạch đốc thúc tiến độ phát triển phần mềm.

Nên Chương Ngư trừ dạy học thì ngựa không ngừng vó tới tìm người phụ trách trường học ở Thành Đô tiếp thị phần mềm quản lý hành chính trường học của mình, thời gian rảnh gần như không có. Công việc cũng không thuận lợi, vài lần người ta đóng cửa không tiếp, đây là khảo nghiệm nhỏ, còn có người nói có thể thuyết phục được hiệu trưởng mua hệ thống của hắn, nhưng phải xem ý tứ của hắn ... Chương Ngư cảm thấy bị xỉ nhục, đùng đùng phất tay bỏ đi.

Trình Nhiên biết chuyện vừa bực mình vừa buồn cười.

Có người cho vào lò luyện cuộc đời, ngày càng kiên định, giữ được đạo đức. Có người sau khi húc đầu vào tường thì đánh mất tự tôn, cam lòng sa đọa, cuối cùng bất chấp tất cả.

Trước khi thực sự trải qua, tất cả đạo lý lớn lao chỉ là khẩu hiệu suông, vô nghĩa.

Làm Trình Nhiên thấy khó tin nhất là, một con người tính cách vô vàn thiếu xót ấy, lại vì những đứa bé vùng núi không quen biết, cúi đầu làm những chuyện thậm chí vì vợ mình cũng không chịu làm.

Thật đáng buồn.

Sự nghiệp của Chương Ngư khả năng sẽ thất bại, đơn giản vì tính cách của hắn không phù hợp, mà nhân tố hạch tâm trong hạng mục là hắn. Trình Nhiên không can dự, tối đa ở sau đưa ra ít kiến nghị, Lâm Hiểu Tùng chỉ hỗ trợ, nếu không có cốt lõi đủ mạnh, khó mà thành công được.

Sự nghiệp của Chương Ngư cũng có khả năng thành công, nhưng hắn sẽ vứt bỏ nhiều thứ, ví như tự tôn, khi đó hắn có còn là hắn bây giờ không, còn kiên trì lý tưởng năm xưa luôn tin tưởng không? Hay là thành người mà hắn từng dạy học sinh phải lớn giọng chửi mắng.

Kẻ diệt ma vương, liệu có thành ma vương mới?
Bạn cần đăng nhập để bình luận