Trùng Nhiên

Chương 672: Thần điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ. (5)

Những ngày tháng cuối cùng của thời cao trung tôi đi quá nhanh, mới đó thôi còn nói 100 ngày nữa mới thi, chớp mắt một cái đến lễ tuyên thệ, rồi điền nguyện vọng, rồi nhấn chìm trong đống đề đi, rồi tiếng ve bắt đầu kêu …

Hồi ức của đa phần mọi người với thời trung học là khô khan buổi tẻ, lặp đi lặp lại.

Khi đó mọi người đều khao khát lên đại học, tưởng tượng khi đó sẽ được tư do hơn, tự chủ hơn, thoải mái hơn, mỹ hảo hơn.

Nhưng thực tế rời cao trung rồi mới biết, cao trung mới là thời kỳ mỹ hảo nhất trong quá trình trưởng thành. Cái thời vẫn còn đơn thuần, tư tưởng độc lập mới manh nha, biết lo lắng cho tương lai nhưng vẫn tin vào những điều tốt đẹp, biết về mặt trái xã hội, nhưng chưa bị xã hội ảnh hưởng, vẫn thích một người mà không có chút tạp chất nào trong đó, đó là thời mỹ hảo thật sự.

Khi đó yêu nhau phải dè dặt cẩn thận, tưởng tượng lên đại học có thể yêu đương quang minh chính đại, thực tế là lên đại học rồi không tìm được đối tượng là chuyện thường.

Cao trung ngủ không đủ, đại học tiền không đủ.

Thời gian trôi đi, Thập Trung cũng tiến vào giai đoạn căng thẳng đếm ngược tới đại học, tiến vào giai đoạn này rồi, Dương Hạ nói được làm được, thực sự bám sát Trình Nhiên rất gắt gao, giờ hai người lại ở cùng một khu tập thể rồi, càng có điều kiện không cho y lơ là.

Trình Nhiên hết cách, buông hết công việc để học tập, cả email cũng chỉ nhìn lướt qua, không phê duyệt nữa. Mà bất kể CQ, Thiên hành đạo quán hay Liên Chúng, mỗi nơi đều có người quản lý tự đảm đương được, bọn họ biết đây là giai đoạn trọng yếu, nên ăn ý không làm phiền tới ông chủ.

Tới giai đoạn này rồi công việc giáo viên của Chương Ngư giảm bớt, mỗi ngày nghiêm khắc mà nói chỉ là phát bài kiểm tra, chấm bài giải thích, không có tri thức mới nữa, Thập Trung hoàn thành chương trình học lâu rồi, giờ chỉ ôn tập đi ôn tập lại. Nhưng Chương Ngư không bỏ thêm tinh lực vào Hoa Chương, ngược lại tranh thủ giai đoạn cuối cùng của đời giáo viên này.

Có một buồi chiều hai tiết cuối cùng là môn tiếng Anh, phát bài kiểm tra xong, có nữ sinh ngồi ở hàng số ba vì liên tục học cường độ cao không chịu nổi bò ra bàn ngủ. Chương Ngư đi tới ngăn cản nam sinh bàn sau định đánh thức cô bé, hắn lấy áo khoác của mình đắp lên người nữ sinh, sau đó đặt tay lên miệng "xuỵt" một tiếng với cả lớp.

Thế là cả lớp mồm tròn như chữ O luôn.

Đến cả thầy vật lý già chát cổ hủ mà thi thoảng cũng nói mấy câu đùa kiểu " Vì sao tôi dám ở trên lớp dám mạnh miệng nói, vì Newton là chỗ dựa của tôi", nhạt tới đám học sinh phải cố lắm mới nhếch mép cười được, mọi người đều hiểu ông thấy học sinh học quá căng thẳng cho nên muốn nói đùa giảm bớt áp lực.

Sáng, chiều lại tối, học sinh chỉ học, học và học.

Rồi một hôm, chủ nhiệm lớp Tôn Huy dạy ngữ văn, hôm nay không phát đống bài thi khiến người ta phải kêu trời, mà dùng phấn viết cành cạch trên bảng bài thơi.

Mỗ tuy già lão.

Tư tưởng đã thua ai.

Từng than thở.

Thiếu niên sức vóc.

Đừng như lão già rồi.

Từng nét chấm nét phẩy, từng chữ từng câu, thể hiện công lực của giáo viên đặc cấp của Thập Trung.

Sau đó nói với mọi người: “ Bài thơ này, về ý tứ giống câu của Tào Tháo ‘Ngựa già nằm chuồng, chí ở bốn phương, anh hùng lớn tuổi, hăng hái như thường’, nếu nói khác biệt thì khả năng ở chỗ Diệp Mộng có chí mà không làm được gì, Tào Tháo dùng hùng tài đại lược của mình, thay đổi thiên hạ hỗn loạn.”

“ Cho nên Diệp Mộng mới nhắc nhở thiếu niên, chớ ủ rũ như ông già, chớ lỡ dở thời gian, phải có hào tình của thiếu niên, đi thực hiện mộng tưởng, hi vọng một ngày, dù muộn thế nào, các em đều phấn đấu trên con đường không cam lòng tụt hậu.”

“ Đây là tiết học cuối cùng của các em. “ Tôn Huy cầm chén trà lên, có chút xúc động gật đầu với cả lớp: “ Các ơn các em dùng thanh xuân cổ vũ tôi.”

Cả lớp mất một lúc không kịp phản ứng, rồi mới nhớ ra điều gì, có học sinh rơm sớm nước mắt, lớp trưởng Trình Nhiên có lẽ lần đầu tiên thực hiện đúng chức trách lớp trưởng, hô cả lớp đứng dậy, sau đó gập người trịnh trọng nói :”Chúng em cám ơn thầy!”

Những ngày tháng cuối cùng cao trung kết thúc, cao khảo đến rất gần, học sinh hoặc nghỉ ngơi, hoặc dồn hết toàn lực chạy nước rút nỗ lực lần cuối.

Cuối tháng sáu, cách cao khảo còn đếm trên đầu ngón tay, hôm đó Trình Nhiên không học, mới sáng sớm đã rời nhà, vì Phục Long từ trên xuống dưới đều biết có một nhân vật đặc biệt gia nhập.

Trình Phi Dương trong mắt người ngoài hết sức thần bí, văn phòng lại không có gì đặc biệt, chỉ là một góc không lớn trong tầng hai của tòa nhà Phục Long, chính là nơi trước kia hắn từng phi thân đuổi theo hung đồ. Đáng lẽ bây giờ nên có văn phòng rộng rãi xa hoa hơn, Phục Long có mấy mảnh đất mới đang xây dựng, có văn phòng mới, có trung tâm nghiên cứu mới. Nhưng đoán chừng Trình Phi Dương không có ý định chuyển đi, gian phòng 30 mét vuông đủ dùng rồi, hơn nữa vị trí cũng đẹp, một bên có thể nhìn về cổng khu tập thể Phục Long, từ trên lầu nhìn thấy đám trẻ con mỗi ngày ríu rít đi về, phía bên kia lại là công viên cây xanh hồ nước, so với việc chuyển lên tầng cao nhìn thấy toàn tòa nhà bê tông cốt thép, Trình Phi Dương thấy ở đây thoải mái hơn.

Cửa sổ dùng hẳn kính chống đạn, trong phong có dụng cụ pha trà bày trên bàn trà, cũng không đắt, bộ dụng cụ pha trà này do Trình Phi Dương mua khi đi công tác Nhật Bản, làm bằng sắt, rất cầu kỳ, giá chỉ vài nghìn.

Trình Nhiên đang ở trong phòng pha trà, lá trà là trà mới của Mông Sơn, được gọi là "trà thiên hạ", vì cách đó không xa, nên tiện mua dùng, loại trà này không đóng gói cầu kỳ tiếp thị nhiều, nhưng là cống trà năm triều, danh bất hư truyền.

Trà vừa pha xong thì Trình Phi Dương, Trịnh Kiếm Phong cùng hai thư ký dẫn vị học giả gầy gò năm nay đã trên sáu mươi đi vào.

Viện sĩ Lý Thái Hành.

Đây là nhân vật tiên phong khai sinh ngành Công nghệ thông tin của Trung Quốc, cũng là tiêu điểm tranh cãi không dứt.

Ông già này bị chỉ trích là vì cuộc tranh đấu đường lối kéo dài với tập đoàn Nam Tinh. Lý Thái Hành năm xưa cùng đội ngũ của mình gây dựng lên tập đoàn Nam Tinh, thế nhưng tập đoàn Nam Tinh trong quá trình không nừng mở rộng quy mô đã gạt Lý Thái Hành sang lề. Khi những người khổng lồ quốc tế thông qua người đại diện tiến quân Trung Quốc, Lý Thái Hành ý đồ tập trung nguồn lực để nghiên cứu kỹ thuật, tất nhiên bị coi là lỗi thời "không phù hợp quy luật thị trường", đá ra ngoài. Sau đó là kiện cáo kéo dài, cuối năm ngoái ở cuộc họp Hội đồng quản trị, Lý Thái Hành bị đuổi khỏi chính công ty mà ông là người lập nên.

Bị tập đoàn Nam Tinh dùng chổi quét khỏi cửa, sản phẩm nghiên cứu chết non và thất bại, Lý Thái Hành thân cô thế cô, đây là thời điểm thấp nhất sự nghiệp của ông.

Lý Thái Hành là người sống qua thời kỳ quốc gia khuất nhục yếu ớt nhất, trong lòng luôn có một bầu nhiệt huyết kiến lập kỹ thuật hạch tâm công nghệ thông tin, muốn làm chip vi tính cho Trung Quốc, nhưng vì quá nóng vội, vì bất kể về kỹ thuật hay nhân tài của Trung Quốc đều không có cơ sở cho ông thực hiện ước mơ này, cuối cùng thất bại lớn.

Thế nên Trình Nhiên thấy mặt nào đó tập đoàn Nam Tinh không sai.

Trình Nhiên biết thiệt hơn trong đó, nhưng ở trong thời đại như thế, Lý Thái Hành có tầm nhìn và khí phách đáng khẳng định. Mặc dù ông thất bại, nhưng đường đi của thế hệ sau luôn cần người trước mở đường, dù là người đi trước có vấp ngã, ít nhất cũng chỉ ra cho người sau, đó là con đường sai lầm.

Người như ông rất đáng kính phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận