Trùng Nhiên

Chương 383: Một khởi đầu nhỏ bé.

Hiện giờ điểm nhấn của CQ là có thể thông qua mạng internet nhắn tin trực tiếp vào máy nhắn tin cá nhân. Lúc này mặc dù di động đã thể hiện ra được tính tiên tiến của nó trong thời đại, nhưng máy nhắn tin vào thập niên 90 thành hàng phổ thông, vì giá rẻ phù hợp với đại đa số, nên vẫn là phương tiện thông tấn chính của mọi người. Riêng năm nay thôi đã có thêm hơn 100 vạn máy nhắn tin hòa mạng lưới. Có thể nhắn tin từ máy vi tính vào máy nhắn tin, thời điểm này được tính là trải nghiệm công nghệ tân tiến.

Một phần mềm nho nhỏ, tính năng nhìn rất bình thường xuất hiện như vậy đấy.

Khi đó nó tạo nên chút bọt sóng nhỏ bé không đáng nhắc tới.

Trình Nhiên không dùng dãy số 10101 của người sáng tạo, mà đăng ký một số mới: 225628, không có gì đặc biệt, chỉ là sản phẩm tạo số ngẫu nhiên. Sau đó giới thiệu phần mềm này cho Khương Hồng Thược, giúp cô đăng ký một số, nhà Khương Hồng Thược có máy vi tính.

Hôm đó chủ nhật, trời quang, đêm qua mưa to một trận, sáng nay không khí lành lạnh.

Trình Nhiên ngồi trước máy vi tính, nhìn thấy biểu tượng hoạt hình của Nhím Sonic nữ giới lóe sáng báo có bạn bè lên mạng, số tài khoản là 278866, phía kia phát tới hàng chữ.

" Đây là phần mềm tán gẫu à?"

Chỉ có dòng chữ đơn giản hiện lên trên khung cửa sổ bình thường nền trắng viền xám, không có hiệu ứng bắt mắt, không có emoji động hay ho, nhưng có thể cảm giác được sự kinh ngạc của người đối diện.

Tâm trạng đó như lan truyền tới cả Trình Nhiên, hai tay y đặt lên bàn phím, hít sâu một hơi, giống như đang làm chuyện gì đó đầy tính thiêng liêng.

"Đúng rồi, có thể sửa nick name đấy.

"Ồ", bên kia trả lời xong, phần mềm thông báo, "Người dùng 278866 nổi tên Khương Lò Xo".

Trình Nhiên cũng sửa số của mình thành Trình Búa Lớn.

Chỉ năm giây sau, khung chat lại truyền tin:" Đây là thế giới internet, chúng ta giới thiệu lại nhé."

"Chào mỹ nữ, tôi là Trình Búa Lớn." Trình Nhiên vừa cười vừa nhập chữ.

"Chào soái ca, tôi là Khương Lò Xo." Mô phỏng cách thức của Trình Nhiên trả lời, Khương Hồng Thược ngẩng đầu lên, tầng hai biệt thự bên Hoán Hoa Khê, cành cây la đà ngoài cửa sổ còn lấp lánh giọt nước mưa đêm qua, cô dùng hai tay nâng chén hồng trà nhấp một ngụm, khóe môi không nhịn được cong lên.

Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, chiếu vào phòng, chiếu lên người Trình Nhiên, ấm áp, y đan hai tay vào nhau làm động tác vươn mình dễ chịu.

Một thời đại mới thực sự đang tới.

Kỳ thực bây giờ CQ còn chẳng thể tính là đã phát hành, chỉ có thể nói là đã cho tải về mà thôi.

Trình Nhiên dùng phương thức kiến nghị để quảng cáo với người bên cạnh, lấy đơn giản thuận tiện làm công cụ tán gẫu trên mạng, y nói với Khương Hồng Thược, Trương Bình, Du Hiểu, tất nhiên là cả Dương Hạ chỉ là cô nàng đáp lại bằng tiếng thở dài, chả biết có dùng không?

Trong nội bộ Phục Long thì càng dễ dàng phổ cập.

Tổng cộng chi phí công bố CQ tốn mất chưa tới 3 vạn, mười mấy diễn đàn, tài nguyên các trường đại học, rồi mạng lưới quan hệ của Phục Long. À có một điều cần phải nói cư dân mạng khi đó ai nấy đều hiền hòa khiêm nhường, bất kể là lão làng hay là chim non, cao thủ tiền bối hay hậu bối, trước máy vi tính là công nhân viên chức cơ quan đã ba bốn chục tuổi, hay là học sinh đại học, đều khiêm tốn học hỏi. Mọi người trong thế giới mạng hòa nhà lịch sự, cảm thụ sự mới mẻ của không gian thần kỳ, đồng thời tự giác giữ gìn mảnh đất lành này.

Đó thực sự là thời kỳ đẹp nhất của internet, chỉ là nó sẽ trôi qua rất nhanh.

Một số diễn đàn trường rất nể mặt học trưởng học tỷ của mình, có người thu ít "phí tài trợ", chỉ vài trăm đồng thôi. Một số ít thì tham lam đòi hỏi, mà cho dù có mập mờ vòi vĩnh, kỳ thực chỉ cần là chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì đều chẳng tính.

Máy chủ dùng ké của Phục Long rồi, bất kể dung lượng lưu trữ hay băng thông đều không ngại, nhà y vốn là công ty viễn thông mà, vấn đề này còn có trục trặc thì buồn cười quá. Điều hành chính là tổ hạng mục của Lý Minh Thạch, toàn dân kỳ cựu không, tiền lương lại còn do Phục Long phát nữa chứ.

Đúng là có chút cảm giác tay không bắt giặc thật, nhưng mà tiền ở đây lại là của công ty nhà mình, cho nên chẳng có hàm lượng kỹ thuật gì, thậm chí phải nói chính xác hơn là đại công tư ỷ quyền ỷ thế ức hiếp người khác.

Sau khi CQ công bố không lâu, Khương Hồng Thược trong một buổi tụ họp gia đình, lại lần nữa nghe thấy tên của cái phần mềm tán gẫu trên mạng đó.

Đó là thứ tư sau cái chủ nhật cô và Trình Nhiên chính thức tán gẫu trên mạng với nhau, nguyên nhân là dì ba và dượng ba của cô tới Thành Đô, cả nhà tới quán ăn Nhật ở trung tâm thành phố ăn cơm trò chuyện. Cả nhà họ ngồi một chỗ, khiến khách hàng khác cứ liên tục nhìn về phía đó.

Hết cách rồi, ai bảo nữ nhân Khương gia đều có chỉ số nhan sắc rất cao, Khương Vi Cầm và Khương Hồng Thược thì không cần nói nữa, còn dì ba cũng chính là người mà Khương Hồng Thược từng kể với Trình Nhiên, tướng mạo đó không đi làm diễn viên điện ảnh quá đáng tiếc.

Dì ba từng có một bạn trai là thanh mai trúc mã cùng khu tập thể, nhưng vì phía nhà trai ra nước ngoài học mà cuối cùng không tới được với nhau.

Hiện giờ dì ba đã kết hôn, dượng ba cũng rất tốt, mở công ty riêng, có làm ăn với Liễu Cao.

Tuy đều xinh đẹp, nhưng mang cảm giác khác nhau, Khương Vi Cầm đẹp sắc sảo mặn mà, hơi lạnh, dì ba thì ôn nhu hiền hòa hơn, Khương Hồng Thược lại là vẻ đẹp hoạt bát thanh xuân.

Không thu hút người khác mới lạ.

Khương Vi Cầm hỏi tới tình hình công ty của dượng ba, dì ba nói: “ Anh ấy à, trước đó làm vài hạng mục, không khởi sắc cho lắm, cứ hòm hòm vậy thôi. Gần đây tập đoàn Liễu Cao đầu tư không ít hạng mục, vài cái chất lượng, kéo anh ấy theo, anh ấy còn đang nghiên cứu cân nhắc. Này, anh mang cho chị cả xem cho.”

Trong mấy anh chị em Khương gia, Khương Vi Cầm không chỉ là chị cả, cũng là người có tiền đồ và tiếng nói nhất, mọi người đều lấy cô làm trung tâm, có việc gì trọng đại đều tham khảo ý cô.

Dượng ba lấy từ cặp da ra một cuốn sách đưa cho Khương Vi Cầm: “ Em cũng đang suy nghĩ, công ty của Liễu Cao lớn lắm, hiện đang định nâng đỡ một số công ty và sản nghiệp mới, anh ấy cũng cung cấp ít chiều hướng, để người trong nhà chọn trước, tham gia cổ phần vào đó. Đây là những công ty mà anh ấy chọn ra, khả năng kiếm tiền trong tương lai rất lớn.”

Khương Vi Cầm nhìn thấy ngoài bìa văn kiện có ghi "Tổng thuật đầu tư 1998 tập đoàn Hoành Hoa", hẳn là tài liệu nội bộ, trả lại: “ Chuyện đầu tư thương nghiệp của mấy đứa thì chị không tham dự đâu.”

Dượng ba rối rít đẩy tới: “ Đừng mà chị cả, đều là người nhà cả, lại còn bảo mật với chị sao, đừng nói chỉ là tài liệu lưu hành nội bộ, một câu nói của chị, chị muốn biết gì, Liễu Cao lại chẳng trình lên ngay cho chị sao. Chị cũng không cần lo liên quan tới lĩnh vực chị quản lý ở Thành Đô, Liễu Cao thừa biết tính chị mà, hạng mục ở Xuyên tỉnh đều không trong danh sách hạch tâm, hơn nữa xung đột với lĩnh vực chị phân quản thì đều tránh. Em xem qua rồi, không có mấy thứ đó, chị có tầm nhìn hơn bọn em, cho bọn em chút tham khảo cố vấn.”

Khương Vi Cầm bấy giờ mới lật bản kế hoạch ra xem: “ Cố vấn thì thôi đi, chị chỉ xem xem Liễu Cao suốt cả ngay làm cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận