Trùng Nhiên

Chương 315: Tai nạn cấp sử thi đang tới.

Lúc người lớn đang tính tiền chia tay, Cao Thiều Ninh cũng thanh thủ tò mò dò hỏi người anh họ thần bí này này: “ Sao anh thi được vào Thập Trung thế?”

“ Vì anh học giỏi mà. “ Trình Nhiên làm vẻ mặt hiển nhiên khoa trương:

Cao Thiều Ninh phì cười, thấy cha mình đã rời đi, vẫy vẫy tay chạy theo, còn nói vọng lại: “ Gặp lại sau, thi thoảng em cũng tới Thập Trung chơi với chị Hàn Hàn đấy.”

“ Được, gặp lại em sau. “ Mặc dù Trình Nhiên chẳng ưa gì Cao Thế Kim, song không để cảm xúc này ảnh hưởng tới mấy đứa em còn ngây ngô, vui vẻ vẫy tay chào lại:

Cao Thế Kim lái xe từ bãi ra, hỏi Từ Lan xem có cần đi nhờ không, Từ Lan nói không cần, không thuận đường, với lại bến xe buýt cũng rất gần, mẹ con họ muốn đi cho quen đường sá Thành Đô, phía Cao gia lái một chiếc Passat, hai chiếc Santana cùng một cái Suzuki rời đi.

Trên chiếc Passat, mẹ Cao Thiều Ninh vẫn còn tấm tắc khen: “ Không ngờ Trình Nhiên vào được Thập Trung, Ninh Ninh, phải phấn đấu nhiều nhé .”

Cao Thế Kim bực dọc: “ Thập Trung trừ học sinh giỏi ra còn có rất nhiều nhà quyền thế, Trình Nhiên vào đó chắc gì đã là hay. Người xưa có câu thà làm đầu gà hơn làm đuôi phượng có lý đấy, ở Sơn Hải nó xưng hùng xưng bá gì còn được, tới Thập Trung có khí bị người ta đả kích không còn tự tin nữa, học hành đi xuống.”

Vợ hắn mắng: “ Anh thật là, sao không nghĩ chuyện tốt, nó là cháu anh cơ mà.”

Cao Thế Kim ngượng ngập: “ Thì anh chỉ nói thế thôi mà, loại chuyện đó không phải là không thể xảy ra .”

Ăn cơm xong hai mẹ con về khách sạn thuê ngoài khu tập thể, tối hôm đó Trình Phi Dương cũng về, tối không tới ăn cơm là vì họp ở chính phủ tỉnh.

Kỳ thực với quy mô của Phục Long bây giờ chưa đủ tham gia cuộc họp cấp tỉnh. Sở dĩ được chính phủ tỉnh coi trọng là do vận hành hệ thống cảnh báo thiên tai, đợt lũ lớn năm nay làm các nơi cảnh giác cao độ, muốn phối hợp với Phục Long triển khai hạng mục phổ biến toàn diện hệ thống cảnh báo toàn tỉnh, tham gia còn có đơn vị khí tượng trong tỉnh.

Lúc này cuộc chiến chống lũ đã dần tới hồi kết, nhưng ảnh hưởng sâu rộng, tai họa để lộ ra những tệ nạn kinh người, hàng loạt công trình rỗng ruột gây hậu quả thảm khốc, bắt đầu tính sổ trừng trị. Đồng thời những cá nhân và tập thể có cống hiến nổi bật cũng tiến hành biểu dương, Phục Long sẽ lên thủ đô, rồi lại về tỉnh đón nhận vinh dự.

Trình Phi Dương nói chuyện mình lên thủ đô đón nhận vinh dự, Từ Lan hưng phấn quên luôn cả mắng chồng bỏ bê nhà cửa, Trình Phi Dương còn nhìn Trình Nhiên, vẻ mặt "Cha con lợi hại không", Trình Nhiên phải khen không ngớt, Trình Phi Dương mới hài lòng bỏ qua.

Kể xong chuyện của mình, Trình Phi Dương mới hỏi bữa cơm hôm nay thế nào.

“ Chẳng thế nào, anh lạ gì bên đó, xưa nay vốn không để đám thân thích nghèo chúng ta vào mắt mà. “ Từ Lan chỉ kể vắn tắt, trước mặt con không muốn nói xấu họ hàng quá mức: “ Còn muốn em tới cửa hiệu cậu ta làm việc, bao ăn ở, lương tháng 500.”

“ Thật đúng là …. mà thôi, em nhịn một chút, dù sao không chạm mặt mấy chấp làm gì. “ Trình Phi Dương cầm điện thoại lên: “ Đợi hôm khác có thời gian rảnh anh mời lại họ, mình làm tròn phép tắc là được … anh gọi điện về cho bác cả của Trình Nhiên cái.”

Từ Lan đánh môi về phía chồng, nói với Trình Nhiên: “ Cha con nóng lòng đi khoe thành tích đấy.”

Áo gấm về quê mà, cha làm ra thành tích, có đem khoe cũng là chuyện bình thường, có thành tựu chia sẻ với người thân bạn bè mới vui, chứ vênh mặt lên với người xa lạ rất vô nghĩa.

“ Mà mẹ đã nghĩ ra làm gì chưa? “ Trình Nhiên biết tính mẹ mình không nhàn nổi, tham vọng sự nghiệp cũng rất lớn, chẳng qua vướng bận chồng con hơn thôi:

Lần này nghỉ việc tới Thành Đô là vì Trình Phi Dương quá bận bịu, không hi vọng gì để ý được tới Trình Nhiên, chuyện nhà hàng Sơn Hải đề xuất cô tham gia cổ phần, cô rất động lòng, muốn phục hưng lại cái nhà hàng một thời huy hoàng ấy, song vì sự nghiệp của chồng, học tập của con, cô phải hi sinh.

Hôm nay Cao Thế Kim gọi tới cửa hiệu làm công đã đành, còn bảo trả lương 500 đồng, Trình Nhiên biết mẹ nhất định cảm thấy bị xúc phạm.

“ Làm gì bây giờ chứ, thời đại biến hòa quá nhanh, không tính toán kỹ càng đã lao vào chỉ hỏng. “ Từ Lan nhìn các quốc xí lớn một thời giờ cũng chật vật không thì đổ bể, công nhân mất việc hàng loạt, ai cũng nghĩ tới chuyện đầu tiên là dùng tiền bồi thường mở cửa hiệu nhỏ kinh doanh gì đó. Cô biết thế nào cũng có thêm một loạt người nữa vì quyết định vội vàng đẩy cuộc sống bản thân vào con đường gian nan hơn: “ Mà mẹ phải chăm sóc hai cha con con nữa.”

“ Ài, cha con mà còn cần mẹ chiếu cố sao, bận một cái là quên luôn ngày tháng rồi, suốt ngày đi công tác chẳng có nhà. Hơn nữa bên tổng bộ coi kiến thiến nhà ăn thành bộ phận quan trọng của văn hóa xí nghiệp, có khi nấu cơm ngon hơn mẹ.”

“ Chê mẹ nấu ăn không ra gì hả?”

“ Ái, ái ... Đừng đánh, đừng đánh, chẳng phải là con nói cho mẹ yên tâm à .” Trình Nhiên đưa tay đỡ đòn, cười nịnh: “ Mẹ, con thì buổi trưa sẽ ăn ở trường, Thập Trung to như vậy, chắc ăn uống không tệ đâu, chỉ còn mỗi bữa buổi tối, không quá phiền hà. Khi đó mẹ có cả đống thời gian, chả lẽ chưa gì mẹ đã muốn hưởng thụ cuộc đời hưu trí rồi?”

Câu này nói trúng chỗ yếu của Từ Lan, cô năm nay mới 40 thôi, nghĩ tới cảnh mình ăn không ngồi rồi mấy chục năm nữa mà khiếp đảm.

Trình Nhiên tiếp tục tỉ tê: “ Để con kiến nghị cho mẹ một nghề nhé, chỉ cần mẹ có khí phách và nhãn quang thôi, năm nay chẳng phải quốc gia chấm dứt chế độ nhà phân phối sao, thị trường nhà thương phẩm mở cửa rồi, giá nhà đất từ nay chỉ có một đường đi lên ... Cha con ra sức kiếm tiền, chẳng lẽ để tiền rảnh rỗi như thế, sao mẹ không mua ít bất động sản .”

Từ Lan lườm Trình Nhiên: “ Con biết gì, quốc gia ra chính sách ưu đãi nên giá nhà mới lên, chính sách dần theo thời gian mất hiệu quả, giá nhà lại xuống.”

“ Không xuống, không xuống được, dù sao nhà mình cũng ở đây định cư, nên mua thêm nhà, mẹ thử xem sao .”

Trình Nhiên không nhất định muốn mẹ kinh doanh địa ốc, chỉ là một kiến nghị, phải xem mẹ thích không, không nghĩ cái khác, chứ để mẹ có thời gian quan tâm tới mình thì y thấy rợn sống lưng:

Cha mẹ Trung Quốc quan tâm tới con cái là vô giới hạn, lỡ một ngày mẹ rảnh rỗi quá nổi hứng mang bữa trưa tới trường cho y gì đó chẳng hạn, còn cho y sống nữa thôi?

Từ Lan nghĩ, Trình Nhiên sau này cũng phải lấy vợ ở nhà đơn vị có nhiều bất tiện, tranh thủ chuẩn bị trước căn nhà không sao, thứ này mất giá thì cũng ít thôi, đây là tài sản đảm bảo, chẳng may làm ăn tốt có mấy cái nhà, kiếm được con dâu ưng ý.

Nghĩ tới đó Từ Lan hưng phấn: “ Dù sao mẹ chưa có kế hoạch gì, để tìm hiểu xem sao .”

Mẹ y là thế đấy, dễ phấn khích, vừa nhắc tới sự nghiệp là toàn thân đã tràn trề sinh lực, nhưng mà tính cách này cũng khá đau đầu, kiếp trước mới từ chức, nghe gió tưởng mưa, thấy người ta bàn tán nghề nào kiếm tiền thì nhảy vào đó, thường thường là lúc cuối trào lưu rồi, vào thành đợt rau cuối cùng, thu hoạch chả là bao.

Dù sao mẹ tới Thành Đô cũng nhàn, tinh lực mẹ lại nhiều, nên phát huy, Trình Nhiên không nghĩ tới mẹ có thể làm lớn tới đâu, theo xu thế địa ốc kiếm chút tiền, bận rộn chút là được.

Cuộc sống cứ thế bình tĩnh trôi qua từng chút một, tai nạn cấp độ sử thi cuốn phăng từ bắc tới nam mang tên "khai giảng" sắp diễn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận