Trùng Nhiên

Chương 348: Thằng nhãi này đang làm cái gì? (2)

Trình Nhiên về nhà lại tiếp tục ru rú ở trong phòng, trừ lúc ăn uống cùng tắm rửa vệ sinh ra thì không ra ngoài. Từ Lan hết lời khuyến khích y ra ngoài chơi, Trình nhiên chẳng muốn đi đâu, không có đám Du Hiểu, đi chơi một mình cũng chán, lúc này đã hoàn thiện mô hình Thái Không Bảo Lũy mà Dương Hạ tặng.

Dù y qua cái tuổi chơi mấy món này rồi, nhưng món quà này mang ý nghĩa khác.

Trình Nhiên cũng chụp vài bức ảnh gửi về Sơn Hải trêu tức Du Hiểu, chỉ là chưa nhận được phản hồi.

Gần trưa ngày hôm đó Liên Tiểu Hổ đã lâu không gặp tới gõ cửa, mặt mày cấp bách nói có chuyện, nhất định muốn Trình Nhiên đi cùng, Trình Nhiên sau khi hỏi rõ đầu đuôi liền thay quần áo đi với hắn.

Theo như Liên Tiểu Hổ nói, Tương Chu đánh bài với người ta, bây giờ say máu rồi, thua đỏ cả mắt.

Nguyên do là mâu thuẫn từ trước tới giờ, bên cạnh công ty bọn họ là công ty kim khí, công ty này trước giờ làm ăn tốt. Năm xưa vào thời kinh tế kế hoạch, nhiều người để giành tiền mua món đồ gia dụng lớn như ti vi, tủ lạnh thì phải tìm lãnh đạo, chạy chọt quan hệ để được phê duyệt, sau đó mang giấy này đi mua thương phẩm khan hiếm đó.

Giám đốc của công ty kim khí năm xưa là nhân vật thượng tầng, oai ghê lắm, vì thời đó trong nhà có cái ti vi, tủ lạnh gì đó sẽ khiến người ta hâm mộ vô cùng.

Giờ làn sóng thôi việc lan khắp nơi, công ty kim khí chẳng ảnh hưởng.

Người ta giàu, nên sinh ra nhiều con cháu có gia cảnh ưu việt, khu tập thể kim khí xem như phô trương nhất mấy con phố gần đây. Trong đó đặc biệt là Vương Đồng Quang, cha hắn là tổng giám đốc công ty, tiền như nước, bên ngoài còn lan truyền không ít chuyện phong lưu, ví như quan hệ nam nữ không chính đáng với nữ nhân viên. Từ nhỏ tới lớn cha mẹ Vương Đồng Quang chẳng mấy khi quản tới hắn, chỉ cung cấp ăn ngon mặc đẹp tiền tiêu dư dả, bên cạnh có một đám xum xoe , mắt để lên trán.

Trước giờ hai khu tập thể chẳng ưa gì nhau, hôm nay hai nhóm người cùng tới chơi một quán trà, bên nọ chướng mắt với bên kia.

Mâu thuẫn nổ ra là chuyện bình thường, nghe nói là Vương Đồng Quang và nhóm bạn chơi bài, mắt thì cứ nhìn Ôn Lan, Ôn Lan xinh đẹp ít nói, là cô gái khá nổi bật trong khu vực. Vương Đồng Quang nhiều lần thấy Ôn Lan, cũng buông lời tán tỉnh nhưng không ăn thua, hôm nay nhìn thấy cô lại ngứa ngáy, gọi Lý Vĩ Lộ của khu tập thể Hoa Thông tới chơi bài, nhưng lời nói cực kỳ trịch thượng: “ Lý Vĩ Lộ, qua đây chơi bài đi, yên tâm, anh với mày một phe, thua thì chia đôi, thắng thì mày bảy anh ba, thế nào, anh Vương đây nghĩa khí chứ, cho mày cơ hội kiếm tiền đấy.”

Vừa nói còn vừa đùa nghịch chiếc di động Motorola mới mua trong tay, còn chơi tung hứng, như không coi thứ đắt tiền này ra gì.

Ở khu tập thể Hoa Thông, Lý Vĩ Lộ được Tương Chu phong làm "Lão Nhị" nên cũng có sĩ diện của mình, lắc đầu: “ Tôi không chơi bài.”

“ Không đúng, Lý Vĩ Lộ, mày từng chơi bài với đám Đại Mao cơ mà, sao, sợ thua à? Không có tiền à? Thế này đi, nhường mày nhé, bình thường chơi bét nhất một đồng, mày chỉ cần bỏ 5 hào, được chưa? “ Nhìn Lý Vĩ Lộ lần nữa lắc đầu, Vương Đồng Quan rút xấp tiền ra ném lên bàn: “ Tâm thái không tốt, thua tiền không là gì, quan trọng sợ thua thì mãi mãi không ngóc đầu lên nổi.”

Tương Chu rốt cuộc không nhịn được, nhướng mày lên: “ Mày lắm tiền lắm chứ gì, vậy tao với mày chơi, một chọi một.”

Vương Đồng Quang thấy kế hoạch đã thành công liền nhếch môi cười, hắn biết nếu mình khiêu thích "Tương Nhị Oa" thì đối phương có thể làm cao không chấp, nhưng nếu khiêu khích thằng tiểu đệ mà Tương Nhị Oa không nhảy ra thì không phải tính hắn. Hôm nay phải giẫm đạp tự tôn của đám này, sau nhìn thấy hắn phải cúp đuôi lại.

Người chơi bài đều biết, trò ba lá này tuy có giới hạn thấp nhất, nhưng mà có thể theo tới vô hạn, cuối cùng số tiền đều rất lớn, đánh một trận thua vài trăm là chuyện thường. Đối với người thường mà nói mất nửa tháng tiền lương, một chọi một thì yêu cầu tâm lý càng lớn.

Bản thân Vương Đồng Quang hay bài bạc, trong túi lại có tiền nên vốn chẳng sợ, thua vài trăm thậm chí cả nghìn với hắn không là gì, nên ung dung bình tĩnh mà chơi. Tương Chu thì khác, điều kiện gia đình vốn không tốt, hắn vốn học trường nghề, tới học phí mà cha mẹ hắn còn không kham nổi, nên mới làm việc ở quán net, bù đắp phí sinh hoạt.

Theo như Liên Tiểu Hổ kể thì Tương Nhị Oa việc gì cũng từng làm qua, từng bê đĩa ở nhà hàng tây, thắt nơ nói với người ta "ngài và cô cần dùng gì à?", từng ở chợ rau phát quảng cáo, từng giữa mùa hè mặc đồ bơm hơi hoạt hình mời khác qua lại.

Năm nay Tương Nhị Oa lên năm thứ ba trường nghề rồi, thường vào lúc này đều chạy khắp nơi xin việc, cái gọi là thi tốt nghiệp chỉ cho có, dù cả năm chẳng học hành gì, đi thi có nhà trường tìm đủ mọi cách giúp chép bài rồi, trường còn sợ học sinh trượt hơn cả học sinh chứ, vì họ cần tỉ lệ tốt nghiệp có việc làm để tuyển thêm đợt học sinh khác.

Hôm kia Tương Nhị Oa vừa mới nhận cả lương lẫn thưởng dịp Quốc Khánh, cũng kha khá, được những 1300, cho nên chuyện đầu tiên nghĩ tới là mời đám đàn em trong khu tập thể đi chơi. Kết quả là đến quán trà thì gặp đám Vương Đồng Quang đang chơi ở đó, không chịu được người ta khiêu khích, giờ thua tới gần 1000 rồi, vẫn cắn răng không chịu lui. Ôn Lan sắp khóc tới nơi, bảo Liên Tiểu Hổ đi tìm Trình Nhiên, ai cũng biết vị thiếu gia này lắm tiền, suy nghĩ bọn họ khá đơn giản, bên kia là tên công tử nhà tổng giám đốc, bên này cũng là công tử nhà tổng giám đốc, hi vọng có thể làm được gì đó.

Trình Nhiên không biết rằng mình vừa ra khỏi nhà thì Từ Lan cũng mau chóng về phòng, mở ví lấy ra một cái chìa khóa, đây là chìa khóa phòng Trình Nhiên cô lợi dụng lúc con trai không chú ý lấy mẫu đánh thêm một cái.

Từ Lan cẩn thận khóa cửa nhà lại đề phòng Trình Nhiên bất ngờ trở về, tim đập thình thịch tới cửa phòng con trai, không ngờ lúc định mở khóa vào thì cửa lại không khóa, đẩy một cái là mở rồi, chắc là đi vội quá nên quên đây mà. Từ Lan thở phào, khỏi mang tiếng lén lút vào phòng nó, tất cả là tại thằng nhãi đó, có mẹ nào vào phòng con mà lại như ăn trộm thế này không cơ chứ.

Phòng tối om, đó là thói quen của Trình Nhiên, sáng quá không tập trung được, ban ngày phải kéo kín cửa sổ cho tối, Từ Lan vừa bật đèn lên một cái liền thấy phòng như bãi chiến trường, giấy tờ vương vãi khắp nơi … chuyện này không trách ai được, chồng cô là người gọn gàng ngăn nắp, cô lại là người bừa bộn, nên Trình Nhiên thừa hưởng gien của cô.

Từ Lan cẩn thận tránh dẫm phải tờ giấy trên mặt đất, tới gần bàn học, quả nhiên giống cô đoán, trên bàn đống tranh đang vẽ dở, nhưng không giống lần trước toàn vẽ người, lần này hình như là vẽ nhà? Không đúng, nói chính xác hơn là vẽ phòng, đủ loại gian phòng có lớn có nhỏ, nhưng không phải phòng ở, trang trí hết sức kỳ quái, một hai bức hình trông giống quán cà phê? Vài cái như phòng máy gì đó, rồi lại có căn phòng cổ, giống nhà giam thời cổ xưa rồi còn có hình dụng cụ tra tấn nữa …

Ái dà, cái thằng nhãi này, rốt cuộc nó định làm cái gì chứ? Chắn chắn không phải vẽ vui rồi.

Đây không biết là lần thứ mấy cô phải tự hỏi câu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận