Trùng Nhiên

Chương 214: Tất niên đoàn viên. (1)

Đêm giao thừa đại gia đình tập trung ở nhà Trình Nhiên, cô út, thím hai, bác gái đều tới sớm giúp Từ Lan làm cơm, cả nhà bận bịu ra vào, còn bàn ăn ê hề các món lớn nhỏ, Trình Nhiên chảy nước dãi suốt từ chiều.

Năm nay nhà Trình nhiên náo nhiệt vô cùng, người tới tặng quà so với trước kia thực sự ở hai đẳng cấp khác nhau. Trước kia chỉ có mấy đệ tử được Trình Phi Dương chỉ bảo nhớ ơn biếu ít đặc sản, rồi đồng nghiệp thân thiết qua hỏi han vài câu, chia sẻ hàng Tết.

Còn giờ thì đông như trẩy hội, nào là Trương Vinh cha Trương Hâm giết hai con gà, mang lòng gà và tiết cách tới tận nhà biếu. Trong lần chia hoa hồng ầm ĩ đó, nhà Trương Hâm được những 2 vạn 8000 đồng, trước kia lúc công ty cải tổ, hắn thiếu chút nữa thì nghe Triệu Bình Truyền xúi bẩy mà bán đứt tuổi nghề lấy 4 vạn bồi thường rồi.

4 vạn làm được gì nào? Mở cái quán nhỏ bán được bán đồ lặt vặt à? Hay đi sang công ty khác làm việc? Đại bộ phận họ mười mấy năm, mấy chục năm chỉ là một việc duy nhất, ty nghề thuần thục thật, nhưng việc khác chẳng biết gì, tìm đâu đơn vị cần tay nghề của mình chứ, có thì đang sống dở chết dở kìa.

Về sau cắn răng, không bán nữa, liều mình đi theo Trình Phi Dương, chí ít thì Trình Phi Dương không phải loại gian xảo trục lợi, dù không đánh giá cao khả năng kinh doanh của hắn lắm, nhưng cũng đâu có chỗ nào tốt hơn.

Mang tâm lý ấy Trương Vinh là một trong số người chuyển sang Phục Long làm việc.

Thế rồi hơn nửa năm qua, công ty dưới sự quản lý đơn giản hiệu quả, có thể nói là đã sinh ra kỳ tích, vốn người đơn vị lúc nào cũng ủ ê mâu thuẫn, giờ sức sống bừng bừng.

Ở công ty mới bọn họ được thực sự tôn trọng sức lao động, giá trị mình tạo ra.

Trương Vinh mang lòng gà tới nhà Trình Phi Dương mới nhận ra không chỉ có một mình mình, người tặng quà rất nhiều, lại chẳng phải là rượu quý hay thuốc lá ngon, đều là đồ bình thường. Như là rau ở quê mang lên, thịt muối tự nhà ngâm, bọn họ biết tính Trình Phi Dương, nên nói đây đều là tâm ý hàng xóm láng giềng, không phải là hối lộ đâu, nhất định phải nhận. Đã nói thế tất nhiên Trình Phi Dương không thể không nhận rồi.

Thế là trong tủ lạnh, trong bếp, thậm chí trong phòng khách nhà Trình Nhiên đầy chặt đủ thứ lỉnh kỉnh.

Láng giếng tới nói đôi ba câu chuyện, ăn ít bánh kẹo rồi thỏa mãn trở về.

Năm sau sắn tay áo lên làm việc, tranh thủ năm sau có cả một năm phấn đấu, cuối năm được thưởng nhiều hơn nữa.

Ai cũng trông đợi vào tương lai mỹ hảo.

Tới tặng quà không chỉ có những người nay là nhân viên của Phục Long, thậm chí có cả Liễu Quân cha Liễu Anh cũng mang tới tuýt thuốc lá Trung Hoa mềm. Liễu Quân từ hai năm trước đã nhanh nhạy nhảy ra khỏi Hoa Thông mở một công ty nhỏ, làm ăn rất tốt, không hề thiếu tiền, cho nên không bán tuổi nghề đổi bồi thường, có cổ phần công chức ở Phục Long. Thế nên hắn đến tặng quà cho Trình Phi Dương chẳng phải vì là cảm kích, đơn thuần là muốn gây dựng quan hệ thôi.

Nhưng Trình Phi Dương từ chối, nói gì mà tặng ít trứng thịt rau củ, câu đối bánh pháo gì đó, là đồng nghiệp cũng là hàng xóm láng giềng thì hắn còn nhận, tặng thứ đắt tiền là hắn từ chối thẳng thừng.

Liễu Quân lúc về rõ ràng sắc mặt không hề thoải mái.

Trình Nhiên cho rằng tính cách của cha quá cứng nhắc, đằng nào Liễu Quân làm ăn ngoài, một là hai bên một không có nghiệp vụ qua lại, hai chẳng tồn tại vấn đề hối lộ, ba là thuốc lá Trung Hoa mềm đúng là có đắt hơn mấy món đồ thường nhật thật đấy, song đâu đến nỗi.

Thế nhưng Trình Phi Dương có lý do của mình. Trước kia công ty Hoa Thông hiệu ích không tệ, vì sao lại càng ngày càng đi xuống, phần lớn lý do hiển nhiên là trì trệ lạc hậu, không theo kịp thời đại. Hai nữa là thói xấu tặng quà cáp này, nên hắn cực lực muốn tránh đưa vào công ty mới.

Dù Trình Nhiên không tán thành mấy, chuyện thế này khó mà tránh khỏi trong xã hội hiện đại, tất nhiên y chẳng ý kiến làm gì.

Thân thích trong nhà lần lượt tới, thấy quà cáp dựng đầy tường cạnh bàn ăn, chú hai tặc lưỡi trêu: “ Anh, công ty vừa mới khởi sắc thì anh cũng bắt đầu hủ bại rồi, không hay đâu nhé.”

Trình Phi Dương xua tay: “ Đều là do bạn bè hàng xóm tặng đấy, nhưng mà cậu nói cũng đúng, dù chỉ là tâm ý, không đáng bao nhiêu cả, nhưng tôi thu quà, khó tránh khỏi người dưới cũng làm theo. Tôi nhận quà tự hỏi không thẹn với lòng, nhưng không thể đảm bảo người khác giữ được mình. Năm nay nhận rồi thì nhận vậy, nhưng năm sau mở đại hội công nhân viên chức đầu năm, tôi sẽ đưa vào quy định chính thức của công ty, sau này không được phép đưa và tặng quà trong nội bộ công ty, nếu không có thể trừ lương, giáng chức, thậm chí đuổi việc ... Phải nghiêm khắc chấp hành tác phong liêm khiết nội bộ.”

Trình Nhiên trước đó không tán thành hành vi của cha, giờ cũng phải nghĩ lại, dù sao trước kia y chưa từng phải suy nghĩ dưới góc độ một lãnh đạo. Cha y trong quá trình sáng nghiệp, đang từ từ hiển lộ phẩm chất chính y không nhận ra.

Tiếng cười nói, tiếng bếp núc lách cách náo động cả nhà, xen lẫn tiếng pháo sớm nổ lác đác xa gần, tạo thành bầu không khí chỉ ngày Tết mới có.

Tết thực sự tới với thành phố nhỏ Sơn Hải rồi, ngay cả người chai sạn như Trình Nhiên phơi phới.

Bác gái làm món gà xào cay, cả một cái chảo ớt khô đỏ rực, ẩn hiện miếng thịt gà mềm, nhai rất đã miệng, cứ ăn một miếng khiến người ta không khỏi hít hà uống một ngụm nước, nhưng mà không cách nào dừng đũa được. Thím hai trừ chơi mạt chược cũng có một món sở trường, thịt luộc bóp dấm tỏi, từng miếng thịt luộc lớn thái mỏng ướp thật nhiều dấm tỏi ớt, chua cay ngọt đủ cả.

Cô út trông hiền huệ vậy chứ chẳng biết nấu nương, chỉ góp sức thái thịt rửa rau, may mà còn có dượng út chứ không cả nhà ra quán ăn suốt, đơn giản thôi, ớt xanh xào thịt, khiến đám trẻ con ăn hết rồi còn nhặt thịt vụn vào bát.

Còn về Trình Bân à, luộc quả trứng gà thì người ta dám ăn chứ, thứ khác khỏi hi vọng.

Nào cá hấp thơm ngọt, nào lạc trộn với gà cay, canh rau giải ngấy .... Một bữa cơm đầy vị đoàn viên.

Trình Tề về rồi, khi nói chuyện sáng nghiệp ở đại học với Trình Nhiên, mặt mày hớn hở, giờ hắn đã lập nên cả đội ngũ nhỏ, đặt mục tiêu chiếm lĩnh 12 trường trung học Thành Đô cùng toàn bộ trường đại học phía đông. Nói sẽ về trường sớm để tranh thủ hoạt đồng đầu năm để tuyên truyền.

Trình Nhiên kể đã tìm được xưởng in, liên hệ với báo chí, dùng tài nguyên báo vi tính để tuyên truyền, còn muốn thông qua đại lý bán báo, mở rộng tiêu thụ ra toàn quốc ... Thế là chút cảm giác thành tựu nho nhỏ của Trình Tề bị đả kích không còn chút gì.

Trình Tề mới năm thứ nhất mà thôi, nói là sáng nghiệp chứ thực sự tới giờ truyền bá Tam Quốc Sát vẫn mang tâm tính chơi vui tiện thể kiếm chút tiền tiêu vặt, chưa thực sự kinh doanh, nên bị bố cục của Trình Nhiên làm chấn động.

Đồng thời cũng lo lắng, không phải quá nhanh quá vội à?

Trình Nhiên biết vấn đề của người anh cả này, đời sau Trình Tề ở đại học cũng cùng bạn bè tổ chức sáng nghiệp, tốt nghiệp xong đi làm công, rồi lại ra ngoài làm chung với bạn bè, nhưng không có cái nào lâu dài, hơn nữa đa phần thất bại. Lòng tin vì thế bị bào mòn dần, cuối cùng kiếm một công việc bình thường ổn định.

Bác cả sau này nghỉ hưu, nhà ở Sơn Hải cũng tính là gia cảnh dư dả, nhưng nếu là ở tỉnh thành giá nhà tăng phi mã thì có dốc hết tích góp cả đời cũng chẳng mua nổi một căn nhà. Khiến cho bạn gái lâu năm tới giai đoạn thảo luận cưới hỏi của Trình Tề cũng vì vấn đề nhà cửa mà chia tay, về sau anh cả cứ thế sa sút, rồi không yêu đương nữa .

Nói cho cùng anh cả của y mặc dù rất có tinh thần, có ý chí, nhưng không có đủ kiên trì bền bỉ, yếu tố tâm lý ảnh hưởng quá nhiều. Trình Nhiên không đem bố cục của mình nói ra, vì không sợ Trình Tề cảm thụ không đủ sâu, không đủ gắn bó, đến một ngày mà mình buông ta thì hắn không biết làm thế nào.

Vì thế Trình Nhiên mới để Trình Tề tự mình phát huy, muốn làm thế nào thì làm thế nấy, đến giờ mà nói, Trình Tề làm rất tốt, thậm chí vượt ngoài trông đợi của Trình Nhiên.

“ Anh đây còn đang nghĩ sớm muộn gì cũng có một ngày mình cũng chiếm được hết thị trường Thành Đô. “ Trình Tề hậm hực: “ Vậy mà thằng nhóc em ở đây đã chuẩn bị mở rộng ra toàn quốc ... Em đúng là cái thằng ...”

Hắn thật sự không biết hình dung đứa em này thế nào nữa, có lẽ yêu quái là từ khá thích hợp.

“ Nhưng mà anh cũng có vài câu hỏi đây, chuyện em nói, anh chưa tiêu hóa hết được, chưa thể nghĩ nhiều, anh đem điều mình nghĩ tới được trao đổi với em vậy. Thứ nhất, anh là sinh viên đại học, còn em là học sinh cao trung, hai đứa kia không tính nữa, nếu thực sự mở rộng thị trường ra toàn quốc, bằng vào anh em mình làm nổi sao? Thứ hai, làm lớn tới thế này thì anh tốt nghiệp được nữa à? Thứ ba, em định làm lớn tới cỡ nào?”

“ Sinh viên đại học sáng nghiệp nhiều lắm, anh đâu lạ gì, với lại phía em sẽ có người phối hợp với bọn anh. Chuyện này không phức tạp như anh nghĩ, đoàn đội của anh có vai trò tiếp nhận và phản hồi thông tin, lợi dụng ưu thế sẵn có của Thành Đô, duy trì đại lý. Anh đừng nghĩ vấn đề thị trường ngay một lúc mở rộng ra toàn quốc, như thế thành vấn đề lớn, anh cứ củng cố Thành Đô thôi, ở nơi khác, đợi đại lý tìm tới cửa, đội ngũ của anh chịu trách nhiệm đàm phán điều hòa quan hệ với họ, không cần đi khai thác thị trường. Hiện chúng ta không cạnh tranh với ai cả, nên ở nơi khác cứ để thuận theo tự nhiên. “ Trình Nhiên tỉnh bơ nói: “ Còn về tốt nghiệp à ... Kỳ thực không khó, cùng lắm sau này thi lại, qua được thôi mà.”

Thời buổi này rất nhiều đại học mở rộng tuyển học sinh, tranh giành tài nguyên, xếp hạng và địa vị. Tỉ lệ học sinh tốt nghiệp có được việc làm chính là thành tích quan trọng của một trường đại học.

Mà chẳng phải là Trình Nhiên xúi anh mình làm bậy, quỹ tích cuộc đời sau này của Trình Tề là thế. Chính Trình Tề sau này ra trường tâm sự với y, hắn học sư phạm bốn năm nhưng không theo đuổi con đường học thuật, kiến thức trong trường ra ngoài xã hội chẳng dùng được gì. Ngược lại kiến thức thu được hồi ở đại học tham gia các câu lạc bộ, hội, nhóm còn hữu ích hơn. Cuối cùng thì hắn tốt nghiệp cũng trượt, sau đó là phải thi lại ... Gọi là thi lại chứ, kỳ thực nộp tiền thôi, qua loa hợp cách không thành vấn đề.

Ở đại học thời này, chỉ cần đừng phạm vào tội thập ác bất xá, tốt nghiệp là chắc chắn.

So với quỹ tích đó, học đại học dang dang dở dở chẳng bằng như bây giờ, chuyên tâm vào làm một chuyện, sau này có cơ sở cho sự nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận