Trùng Nhiên

Chương 553: Đợi được cậu rồi.

Thế giới này rất lớn, kiểu người nào cũng có, chỉ xem anh có gặp được hay không thôi.

Giống như Thập Tam Trung Thành Đô từng có một chuyện rất nổi tiếng, trước kia có một học sinh coi là mầm trạng nguyên cao khảo, trước cao khảo xin nghỉ một tuần, lý do là bận về nhà ở nông thôn giúp thu hoạch lúa mạch. Làm trường hết hồn phát động giáo viên cuối tuần tới nhà hắn thu hoạch lúa mạch, để hắn yên tâm thi cử.

Ví như dưới Thành Đô có một nơi gọi là Phong Huyện, một học sinh ngày ngày đi học xem tiểu thuyết, tan học đá bóng, về nhà chơi bóng bàn, mỗi ngày học 15 phút. Cuối cùng đỗ vào Thanh Hoa, thành thần nhân mà tới nơi Phong Huyện vẫn lưu truyền tới tận bây giờ.

Ví như Nam Trung có vị sư huynh đỗ ba trường danh tiếng, lần đầu là đại học Phục Đán Thượng Hải, không đúng ý thế là không đi, ở trường ôn lại. Lần thứ hai đỗ vào Thanh Hoa, tới trường ham chơi không học bị đuổi. Về tiếp tục vừa chơi vừa thi, lần thứ ba đỗ vào Bắc Đại được học bổng 10 vạn, làm người ta câm nín.

Hay như Thập Trung bọn họ hai khóa trước có một học sinh chẳng lên lớp, chuyên tâm thi đấu, cuối cùng đoạt giải nhất Olympic quốc tế, lên năm thứ 3 bị Thanh Hoa cướp mất. Ở trường như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi đến bạn bè cùng lớp cũng chẳng nhớ mặt.

Mấy lời đồn như vậy nhiều lắm, như giờ ở Thập Trung có sự tích truyền kỳ về đôi kim đồng ngọc nữ Chu Húc, Khương Hồng Thược luân phiên thống trị bảng xếp hạng. Có cả kỳ nhân lớp số 6 tiếng Anh 145 điểm, vật lý 10 điểm, nghe nói 10 điểm vì mấy đề cơ bản ít nhất kiếm 30 - 40 điểm mà hắn sai sạch, đó là do ông trời không nể mặt.

Còn hôm nay, với học sinh Thập Trung mà nói, có một nhân vật đáng vào truyền kỳ.

“ Nhầm à, người đứng thứ ba không phải là Chu Húc.”

Xung quanh bảng điểm, tiếng bàn tán xôn xao.

“ Trình Nhiên, là Trình Nhiên lớp số 5 á?”

“ Không thể nào, cậu ta ở đâu chui ra vậy?”

“ Ngữ văn 138, số học 140, vật lý 100, hóa học 97, tiếng Anh 140, sinh học 107 ... Tổng điểm 722 ... Hơn Chu Húc đúng 2 điểm ...”

“ Chẳng phải trước kia cậu ấy đứng thứ một trăm gì đó hay sao?”

Người khác sửa lại: “ Không, là tám mấy, nhưng từ tám mấy vọt lên thứ 2 thì kinh khủng quá rồi.”

“ Ừ, tóm lại là điên rồi, không thuộc phạm trù con người nữa.”

Chuyện này chấn động cỡ nào? Chỉ cần biết Khương Hồng Thược quay lại top 1 mà gần như bị mọi người quên mất là thấy rồi.

Trương Bình ở trong đám đông xôn xao ấy, hắn chợt nhớ cái hôm đó đi ăn lẩu cá, hắn chuốc Trình Nhiên uống rất nhiều, đột nhiên muốn chặt tay mình, chắc cậu ta không vì mình mà ngu đi đâu nhỉ?

Lại quay đầu sang bảng vinh dự top 10 khối, vẫn còn nguyên thứ tự thi trắc nghiệm tháng trước, Chu Húc đứng số 1, Khương Hồng Thược số 10.

Chỉ cần là người còn để ý tới động tĩnh xung quanh trường thì đều biết hôm đó Chu Húc nói với Khương Hồng Thược câu "Tỉnh lại đi Khương Hồng Thược."

Thật, không phải hắn bốc phét ra, khi đó có rất nhiều người ở hiện trường nghe thấy đã xác nhận điều này.

Lời của Chu Húc rất có thị trường, dù thuật lại cũng không thiếu người vỗ bàn khen hay, gây ấn tượng với rất nhiều người. Trình Nhiên chuyển trường tới đã làm hại Khương Hồng Thược, có người biến ghét bỏ thành hành động, khi trong trường gặp phải Trình Nhiên không ngại dùng vẻ mặt căm ghét rõ ràng chỉ thiếu điều nhổ một bãi nước bọt trước mặt thôi.

Hắn là người chứng kiến, không chỉ một lần.

Hắn còn biết không thiếu người ở sau lưng châm chích mỉa mai Trình Nhiên, càng không thiếu người "nhiệt tình" khuyên báo Khương Hồng Thược tránh xa Trình Nhiên.

Bây giờ chắc là không ít trong số đó đang đứng đây sững sờ nhìn cái bảng điểm này nhỉ? Không biết vẻ mặt thế nào?

Chuyện liên quan tới con ngựa ô Trình Nhiên chẳng bao lâu đồn rần rật, kinh động toàn trường, còn Trình Nhiên đi ngang bảng điểm, gặp một loạt ánh mắt khó nói thành lời nhìn vào, dù là người trùng sinh cũng không chịu nổi, vội vàng đi về lớp, nhưng trong lòng muôn vàn cảm xúc.

Điểm số không cần xem làm gì, giáo viên chủ nhiệm Tôn Huy đã thông báo cho y từ trước rồi.

Tính cả hai kiếp, ở mặt học tập, đây là đỉnh cao nhất của Trình Nhiên, là điểm sáng thành tựu mà y chưa từng đạt được.

Đây là điều đáng kỷ niệm, đáng kiêu ngạo.

Vì đây không phải là chuyện chỉ dựa vào trùng sinh mà làm được, vì kiếp trước y chưa từng tiếp xúc với kiến thức cấp bậc này.

Đây cũng không phải là chuyện dựa vào nỗ lực thôi mà đạt được.

Trên đời này đâu phải cứ cố gắng là sẽ có báo đáp, giống như anh cho rằng mình đã phấn đấu tới sức cùng lực kiệt rồi cuộc đời vẫn khổ như chó vậy.

Nói gần hơn ở Thập Trung này đâu thiếu học sinh cả ngày vùi đầu vào học tập, tất cả hoạt động sôi nổi trong trường đều gạt qua một bên, thậm chí hi vọng người khác ham chơi một chút chính là cơ hội cho mình, kết quả thì hết lần này tới lần khác đả kích người ta.

Thập Trung này không chỉ mỹ nữ như mây mà cao thủ cũng như mây.

Vậy mà Trình Nhiên đã làm được rồi.

Chuyện này chứng tỏ, mình thực ra không thua kém gì ai phải không? Lòng Trình Nhiên dâng lên cảm giác tự hào, tự tin cũng được củng cố.

Đương nhiên, nếu không có Khương Hồng Thược, Trình Nhiên dựa vào bản thân muốn đạt tới mức độ này thì vẫn cần nỗ lực hơn nữa. Chính nhờ Khương Hồng Thược hướng dẫn y cách vận dụng kiến thức dùng vào "một bài tập nhiều cách giải", cùng ý thức tự quản lý bản thân giúp y bù đắp điểm yếu của mình, giúp y bớt đi nhiều công sức học tập.

Chỉ là giúp y giảm bớt thời gian thôi, nếu không cho anh biết trước đề, anh không giải được cũng bằng không.

Trong phòng học, khi Tôn Huy đọc tên Trình Nhiên ngay sau Khương Hồng Thược lên nhận thành tích, cả lới bùng phát tiến ồn ào lẫn lộn cả vui sướng cùng hâm mộ.

Trình Nhiên cầm bài thi đi về, thấy Khương Hồng Thược chưa về chỗ ngồi mà đứng đó đợi y.

Khi Trình Nhiên tới gần, Khương Hồng Thược quay sang nhìn y mấy giây, cười nghịch ngợm: “ Rốt cuộc mình cũng đợi được cậu rồi.”

Khoảnh khắc đó cả lớp số 5 thực sự là … muốn đuổi cả hai ra khỏi lớp, ở đây còn có bao nhiêu người độc thân đây này, thế là tiếng đập bàn rầm rầm vang lên.

“Phản đối, phản đối, làm lớp trưởng không được thiên vị.”

“ Đả đảo yêu sớm, hoen ố tình cảm học sinh thuần khiết.”

Không biết vị nào cay đắng nói “Gian phu dâm phụ.”

Cả lớp cười ngã lăn, Tôn Huy dở khóc dở cười xua tay :” Được rồi, hai em về chỗ đi.”

Trong văn phòng khối, Triệu Nghĩa Phú đùng đùng nổi giận xông vào, mặt đỏ bừng bừng, trước đó không ít người nghe thấy ông ta quát tháo trong lớp khiến người ta muốn đi đường vòng né tránh.

" Rốt cuộc các em làm gì thế hả? Mất mặt tôi quá lắm, điểm bình quân cả lớp giảm 0,5, uổng cho tôi đánh tiếng với giáo viên các môn, giảm áp lực, giảm áp lực, kết quả các em là đám lừa ưa nặng "

"Lần này tất cả những ai điểm không hợp cách chép phạt mười lần, hợp cách mà điểm trung bình dưới 110 thì chép phạt năm lần. Lơi lỏng với các em là không được rồi. Bây giờ bắt đầu chép bài tập kỳ nghỉ, tới khai giảng kiểm tra, khi đó chưa làm xong thì gọi cha mẹ các em tới giải thích."

Sau khi Triệu Nghĩa Phú bố trí bài tập, các giáo viên bộ môn khác được ông ta góp ý, vốn không cho bài tập hè cũng tăng cường bài tập để trừng phạt.

Trong phòng giáo viên chợt có vài tiếng vỗ tay, là Tôn Huy đi vào, dù sao ông ta là chủ nhiệm khối, tất nhiên có người lấy lòng.

Nếu trước kia Triệu Nghĩa Phú đã hừ lạnh, lòng nghĩ, xem ông đắc ý tới khi nào.

Lúc này Triệu Nghĩa Phú phải ra sức che giấu khó chịu trong lòng, nhưng giọng điệu vẫn khó nghe: “ Thầy Tôn, Trình Nhiên lớp anh không tệ nhỉ, học sinh như vậy đáng biểu dương lắm. Nếu là tôi thì chắc cười toét miệng ra rồi, đáng tiếc lớp tôi không may mắn có được học sinh như vậy.”

Lời này nghe thì giống khen ngợi, kỳ thực tính là mỉa mai.

Tôn Huy chẳng biết có để ý không, sắc mặt vẫn không đổi: “ Tôi không khen em ấy, hơn nữa còn bảo giáo viên bộ môn không nên khen ngợi, em học sinh này thành tích dao động quá lớn. Khả năng thì có, nhưng dễ chểnh mảng, học sinh như thế không thể khen, khen là làm hại em ấy. Lần này thi thành tích như thế, lần sau ai mà biết được có giữ nổi không, giữ được hẵng nói.”

Vì Tôn Huy không hưởng ứng lại, cho nên không khí trong văn phòng không được sôi nổi lên được, mọi người dù hâm mộ cũng ai quay về việc mình ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận