Trùng Nhiên

Chương 290: Trong mộng chẳng biết thân là khách.

Quán nhỏ buổi sáng kín chỗ, phục vụ chạy qua chạy lại không ngớt, thi thoảng có tiếng khách mất kiên nhẫn gọi món, mùi thức ăn ngào ngạt, âm thanh xì xụp bốn phía. Nghe người khác ăn thôi kích thích vị giác, vậy mà có đôi thiếu nam thiếu nữ ăn chẳng thấy ngon, rõ ràng hai người bọn họ qua thư qua điện thoại không có chuyện gì không thể nói với nhau, quen tới không thể quen hơn được nữa.

Vậy mà khi gần nhau chỉ trong gang tấc thế này, lại xa lạ như mới gặp lần đầu.

Ánh mắt vô tình chạm nhau rồi tách ra thật nhanh, mọi người nói tới đề tài vui vẻ, nhìn nhau cười một cái lại cúi đầu xuống.

Rõ ràng trước đó một tuần thôi, bọn họ còn gọi điện tranh luận với nhau về tầm quan trọng của sáng tạo.

Trình Nhiên lấy một số ví dụ dựa vào sáng tạo để xông vào chiến trường vốn đã hình thành cách cục, ví như Phục Long tham gia thị trường tưởng chừng bị ông lớn chiếm giữ, hay xe hơi Nhật kích cỡ nhỏ vốn không hợp với phương Tây, dựa vào phát minh nhỏ tiện dụng mà chiếm lĩnh thị trường Mỹ. Sau đó lan man thế nào lại biến thành tình cảm nam nữ, Trình Nhiên nói :’ Nam nhân và nữ nhân yêu nhau, nếu cô ấy chưa từng trải, đưa cô ấy đi thấy hết phồn hoa nhân gian, nếu cô ấy tim đã tổn thương mỏi mệt, cùng cô ấy ngồi vòng quay ngựa. Ngược lại, nữ đối với nam, nếu chàng trai mới yêu lần đầu, bạn chủ động cởi áo của mình dẫn dắt, nếu chàng trai đó đã trải qua vô số tình trường, hãy làm cô gái ôn nhu bên bếp ...’

Khi đó nói vậy, Khương Hồng Thược còn bình luận :’ Lời thô mà ý không thô, nhưng mà sao mình nghe muốn đấm cho cậu một cái thế?’

Cách điện thoại bọn họ có thể nói với nhau những đề tài làm người ta đỏ mặt, vậy mà xuyên qua núi sông cách trở gặp nhau, lại xa lạ lúng túng thế này?

La Duy đã sớm ăn hết bún rồi, để dành phần ngon nhất ăn cuối cùng, dùng cả tay cầm miếng sườn lớn, sườn hầm vừa tới, mềm ngọt mà không bị bã thịt, đậm đà mà không mất vị tự nhiên của thịt, khen không ngớt miệng: “ Mình luôn cho rằng những món ăn ở thành phố nhỏ ngon hơn thành phố lớn như Thành Đô, trước đó mình có tới Nhạc Thành chơi, món tiết canh vịt, rồi lẩu dây chuyền ở đó đều rất ngon ...”

Khen thì khen thế, nhưng La Duy thể hiện rõ ràng sự ưu việt của người sống ở thành phố lớn, mở mồm ra lại nói thành phố lớn ra sao, thành phố nhỏ thế nào.

Liễu Anh, Diêu Bối Bối thấy rất bình thường, chính các cô cũng ngưỡng mộ mấy người bạn từ Thành Đô tới của Khương Hồng Thược. Khi đó giao thông chưa phát triển, thông tin bế tắc, mọi người còn nhìn thành phố lớn như Thành Đô có gì đó ghê gớm lắm. Như Từ Lan, đi lên Thành Đô một chuyến mà tay xách nách mang.

Thành phố lớn có nhà hàng khách sạn lớn mà họ chưa từng nhìn thấy, có xe hơi chạy khắp nơi, bạn bè từ Thành Đô tới, người thân ở Thành Đô, hay đi học ở Thành Đô, giống như trong tiểu thuyết huyền ảo, tiên thiên áp chế không chỉ một cấp.

Nói rộng ra thêm một chút, giống như người dân toàn quốc năm tháng đó nghe nói tới thủ đô, ai nấy đều tôn kính, như sống ở Bắc Kinh thì đều là quan lớn vậy.

Mã Khả húp hết bát nước canh đặt xuống, thở một tiếng thỏa mãn: “ Hồng Thược, bạn hay kể món ăn vặt ở Sơn Hải đặc sắc ra sao, lát nữa chúng ta đi ăn cho hết.”

“ Chỉ biết ăn thôi, lát nữa còn đi leo Ly Sơn mà, đó là thắng cảnh trứ danh của Sơn Hải đấy. “ Khương Hồng Thược cười mắng khẽ:

“ Đúng đấy, mình muốn đi xem phong thái cái gọi là ‘Bắc Đôn Hoàng, Nam Đại Ly’ thế nào. “ Tô Hồng Đậu ít nói nghe tới đề tài này hứng thú nổi lên: “ Tám bức khắc đá lớn ở Đôn Hoàng ít nhiều đều có bối cảnh quan phủ, chỉ có bức khắc đá Đại Ly do dân gian hoàn thành, trên đó khắc họa lại sống động chúng sinh thế tục, là sách giáo khoa cơ sở giáo nghĩa Phật, nghe nói chỉ cần đọc hết nghiền ngẫm là có thể hiểu được giáo nghĩa cơ bản của Phật giáo, nơi này nhất định phải đến xem, đó là một trong lý do đầu tiên mình muốn tới Sơn Hải.”

Liễu Anh, Diêu Bối Bối thán phục, học sinh Thập Trung có khác, đồng thời kiêu ngạo vì thành phố của mình.

Du Hiểu không bỏ lỡ cơ hội giơ ngón cái: “ Ngữ văn của bạn nhất định rất giỏi, có phong cách.”

“ Chuyện này không liên quan tới ngữ văn giỏi hay không, mà là đối với thứ tôi yêu thích thì để ý nhiều hơn, nên có thêm kiến thức thôi. “Tô Hồng Đậu nói xong rồi không để ý tới Du Hiểu lấy lòng, quay sang trò chuyện với Mã Khả và Thư Kiệt Tây, làm Du Hiểu hơi sượng mặt.

Tô Hồng Đậu có người cha thích sưu tầm tranh họa, gia đình hun đúc, cô rất hứng thú với thứ mỹ thuật hội họa, trước giờ luôn có tâm nguyện đi xem bức khắc đá Ly Sơn. Ở trường cô cũng rất có tiếng, không ít nam sinh theo đuổi, nhưng đối phó với những nam sinh đó, cô luôn có cách xử lý hữu hiệu, đó là ... Không nể mặt.

Tạo nghệ của cô ở phương diện này đã tới lô hỏa thuần thanh.

Cô đối xử với hai nữ sinh Diêu Bối Bối và Liễu Anh còn tốt, chứ với hai nam sinh bản địa tùy tiện xen vào nhóm bọn họ, cô thấy chẳng cần nể nang. Nhất là Du Hiểu, cứ nhìn cô tít mắt, chẳng khác gì nam sinh khác, trong lòng coi khinh. Trình Nhiên tuy không có hành động gì, song vì đi cùng Du Hiểu, cô xếp cùng một loại, đó là người ngoài không thèm để ý.

Trình Nhiên ăn rất nhanh, lúc này quán gần như quá tải rồi, có hai đứa bé đi cùng mẹ nhìn chằm chằm vào vị trí của y, Trình Nhiên có muốn ngồi thêm cũng không được, đứng dậy nói: “ Mình ra ngoài đợi.”

Rồi nhường chỗ đi ra trước.

Không lâu sau La Duy cũng đi ra, đứng sóng vai với Trình Nhiên, làm như thuận miệng hỏi: “ Trước kia cậu học cùng lớp với Hồng Thược à?”

“ Không phải. “ Trình Nhiên lắc đầu:

“ Thế sao cậu quen cô ấy?”

“ Tôi và Du Hiểu trước kia sang khu tập thể chính phủ hái trộm quả, không ngờ hái trúng cây nhà cô ấy, bị cô ấy bắt gặp, thế là quen nhau.”

“ Còn có kiểu quen biết thế à? “ La Duy cười lớn vỗ vỗ vai Trình Nhiên, tức thì bỏ hết đề phòng, Khương Hồng Thược tới Sơn Hải, chuyên môn gọi hai nam sinh tới, hắn luôn ngầm quan sát:

Du Hiểu thì thôi không cần nói nữa, quá bình thường, hơn nữa vừa rồi lấy lòng Tô Hồng Đậu, rõ ràng chỉ là bạn bè bình thường với Khương Hồng Thược, không phải uy hiếp.

Nhưng mà Trình Nhiên ít nói lại khác, nhìn từ tướng mạo thì chính là loại hình mà nữ sinh thích, góc độ nam giới như La Duy nhìn còn thấy vừa mắt, dễ thân thiết, nếu là bạn học ba năm với Khương Hồng Thược thời sơ trung, thậm chí là cùng bàn thì là mối đe dọa lớn.

Thế nhưng không phải.

Tưởng tượng cảnh Trình Nhiên trèo cây ăn trộm quả bị Khương Hồng Thược bắt được hắn không nhịn được cười, muốn theo đuổi cô gái như Khương Hồng Thược thì không được phạm sai lầm nào, vậy mà Trình Nhiên thất bại ngay từ ấn tượng ban đầu rồi, làm loại chuyện mất mặt ấy bị bắt gặp thì còn hi vọng gì nữa.

Trình Nhiên chẳng trách người ta được, bản thân y đôi khi nghĩ lại còn thấy xấu mặt nữa là, may mà không ai biết y trải qua chuyện đó tận hai lần. Y cũng tò mò về đám La Duy, đi cùng Khương Hồng Thược về đây thì phải thân thiết: “ Còn cậu thì thế nào, cùng cô ấy về Sơn Hải chơi, chắc là thân thiết lắm? Cùng lớp à?”

“ Cha tôi và mẹ Hồng Thược là bạn học cũ, tôi quen cô ấy từ thời tiểu học. Vừa nãy tôi thấy cậu định trả tiền, thế là không ổn rồi, chứng tỏ cậu không hiểu Hồng Thược, cô ấy mà mời khách sẽ không để người khác trả tiền đâu, không giống nữ sinh khác, luôn coi chuyện con trai trả tiền là tất nhiên. “ La Duy giơ hai tay đầu hàng: “ Lúc nãy thấy hai cô bạn của cậu rất dễ thương, tôi thể hiện một chút, định trả tiền, bị cô ấy ấn ngồi xuống, chẳng nể mặt tí nào.”

Đúng lúc này ở sau lưng hai người có giọng nói: “ Cậu lại cao lên rồi.”

Căn bản không cần quay đầu lại hai người cũng biết là Khương Hồng Thược rồi, La Duy biết không phải nói với mình, bọn họ ngày nào đi học chẳng gặp nhau.

Trình Nhiên quay lại: “ Bạn cũng thế.”

Sau đó chỉ có im lặng bao chùm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận