Trùng Nhiên

Chương 642: Chuyện không thể chấp nhận. (1)

Dù sao thì cũng thi xong rồi, nhẹ người, Trình Nhiên cũng lấy được giấy tờ liên quan từ lĩnh sự quán Mỹ, có người nói phương diện xin visa này phải xem nhân phẩm người xin visa và người cấp visa, nhưng mà visa du lịch thì khá dễ dàng. Theo kinh nghiệm của Trình Nhiên, khi xin visa lúc phỏng vấn nói tiếng Anh, nói ngọng nghịu dễ được thông qua, ngược lại nói tiếng Anh như gió lại phiền, người ta sẽ nghi ngờ khả năng anh trốn ở lại.

Trình Phi Dương là đoàn thương mại có visa B1, còn Trình Nhiên visa B2, Trình Nhiên gọi luôn Triệu Thanh đi theo mình.

Trước khi đi Trình Nhiên mở tờ giấy của Dương Hạ ra, nhìn thấy nét chữ nắn nót, những chỗ quan trọng cô còn vẽ con bướm nhỏ đánh dấu, có thể cảm nhận được cô để tâm thế nào.

Không cảm động không được.

Đem so với Khương Hồng Thược, bạn gái chính quy của y, nha đầu đó chả có cảm xúc gì mấy, bảo y chú ý lệch mùi giờ, bên đó có nhiều thứ chơi hay lắm, ăn uống có lẽ sẽ không quen, nhưng cố khắc phục, nếm thử món ăn đương địa cũng không tệ.

Cái thời ấy có thể ra nước ngoài một chuyến, hơn nữa còn là tới Mỹ, nơi mà rất nhiều người cho rằng ngay cả không khí cũng ngọt, đối với người bình thường mà nói là chuyện rất hiếm có, đủ để khoe hết họ hàng. Giống như đám Du Hiểu, Diêu Bối Bối, biết được Trình Nhiên sắp đi Mỹ thì hào hứng lắm, một ngày trước khi Trình Nhiên lên đường còn chạy qua thảo luận rồi tưởng tượng, hăng hái như bản thân mới là người đi vậy.

Đó là với người bình thường thôi, chứ với Khương Hồng Thược thì chả có gì, dù sao cô và cô út mình cũng thường chạy khắp mọi nơi.

Trình Nhiên hơi thất vọng chứ, hiểu thì hiểu thế, nhưng thất vọng thì vẫn thất vọng, hai việc không liên quan tới nhau, vì thế mà khi gọi điện thoại y cố vớt vát: “ Chúng ta sắp biệt ly rồi, bạn không có biểu thị gì à?”

Khương Hồng Thược giọng rõ ngây thơ: Biểu thị gì? Chẳng lẽ ‘ Chàng ơi hãy cạn chén rượu này, Dương quan ra khỏi ai người cố tri.’?

Trình Nhiên tối mặt: “ Chỉ đi du lịch một chuyến thôi, lại chẳng phải đi đầy, đâu có thảm như thế, bình thường một chút.”

“ Cậu tự biết là chi du lịch thôi còn lắm chuyện làm gì?” Khương Hồng Thược nói thế song nghĩ một chút: “ Ngoài trường đình, bên đường cũ, cỏ thơm xanh tận chân trời, hỏi chàng bao giờ về?”

Trình Nhiên gật gù: “ Cũng tàm tạm, cơ mà hơi thiếu cảm xúc.”

Chủ yếu là từ miệng cô nghe tiếng "chàng" này rất dễ sinh liên tưởng, nên y làm khó muốn nghe cô gọi vài lần nữa.

Khương Hồng Thược nheo mắt, có chút nghi ngờ: “ Đường núi loanh quanh đâu thấy chàng, chỉ còn dấu ngựa tuyết in không.”

“ Cái gì, sao mà chớp mắt một cái đã không thấy nữa, chẳng lẽ ‘chàng’ không giữ chắc dây cương rơi xuống vực rồi à? Đây có phải là tiễn kẻ thù đi không? “ Trình Nhiên biết nha đầu này tinh lắm biết ý đồ của mình rồi, đòi hỏi tiếp không biết có khi xuất hiện vần thơ kinh hoàng gì đó: “ Mai đi rồi, không định tiễn chân như trong phim Hàn à?”

Khương Hồng Thược hỏi lại: “ Cậu muốn mình tới à?”

Giọng nha đầu đó chả hứng thú gì, Trình Nhiên ỉu xìu: “ Thôi vậy, đi không lâu mà chỉ một tuần, không cần làm quá, đúng không?”

- Ừ, vậy đi đường bình an, tới bên kia liên hệ nhé.

Cúp điện thoại rồi, Trình Nhiên nằm xuống giường, nghe đủ bi tráng, bi thảm mà chẳng được nghe một câu ôn nhu, "Trời cao biển rộng còn đo được, chỉ có tương tư chẳng bến bờ."

Ài.

Nha đầu máu lạnh, chẳng hiểu lòng người gì cả.

Một chiếc Mercedes đen nhanh từ từ đỗ lại trước quán cà phê Thời Đại, một đôi chân dài đi giày bốt cao cổ bước xuống, vừa thời thượng lại không quá mức nổi bật, sau đó là cô gái xinh đẹp tuổi chừng mười bảy mười tám đi xuống, tay cần túi xách nhỏ, đi vào quán.

Cửa mở phát ra tiếng chuông leng keng, Lục Vĩ nhìn thấy Khương Hồng Thược, mỉm cười đưa tay vẫy.

Bất cứ lúc nào, Lục Vĩ luôn mặc sơ mi trắng, quần đen, giày da, khí độ đường đường, đặt tờ báo đang đọc dở qua bên, mỉm cười:” Tiểu Thược Dược, em tới rồi.”

Khương Hồng Thược cũng mỉm cười : “Em là người hẹn mà để anh phải đợi lâu, thật là ngại quá.”

Đây là phép tắc xã giao tiêu chuẩn, Lục Vĩ tỏ vẻ không hài lòng :” Tiểu Thược Dược, giữa chúng ta không cần khách khứ vậy chứ?”

Cuộc hẹn này đúng là do Khương Hồng Thược chủ động liên lạc với Lục Vĩ, địa điểm là thành phố Nam Châu nơi Lục Vĩ đang công tác. Nhận được điện thoại của Khương Hồng Thược, hắn thực sự bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy.

Có điều bất ngờ mà không bất ngờ, Lục Vĩ cho rằng đây là điều phải tới thôi.

Mặc dù hai nhà Lục Khương kết hợp chưa có cái bắt tay chính thức nào, nhưng một vài việc đã được tiến hành rồi. Lần trước cha hắn chủ động tiết lộ cho Liễu Cao một hạng mục lớn, thúc đẩy hạng mục này không đơn giản, cần hai nhà hợp lực với, hạng mục này thành công cũng sẽ khiến thế lực hai nhà xoắn lại làm một cùng chung lợi ích để bảo vệ.

Tiến trình này bắt đầu rồi, hai nhà thời gian đã có vài tiếp xúc mật thiết, dẫn tới tin đồn truyền ra ngoài, nhưng ông cụ Khương gia lẫn người có tiếng nói lớn nhất thế hệ trẻ Khương hệ hiện giờ là Khương Vi Cầm đều không lên tiếng đính chính.

Bởi thế Lục Vĩ cho rằng, Khương Hồng Thược tương lai thành vợ mình là chuyện không còn gì hồi hộp nữa.

Cô bé có lẽ đã hiểu điều ấy, cho nên mới có cuộc gặp mặt này.

Bất kể ngoại hình hay là năng lực, Lục Vĩ hoàn toàn tự tin vào bản thân, huống hồ hai người còn có cơ sở tình cảm từ nhỏ.

Khương Hồng Thược cười nhẹ khoát tay, lập tức có nam phục vụ mặc ghi lê xám, nơ đỏ thẫm màu đi tới, một tay đặt sau lưng, hơi khom người chào :” Xin hỏi cô cần gì ạ?”

“Một ly cà phê sữa, ba viên đường.” Khương Hồng Thược ưu nhã nói:

“Vâng, xin cô chờ một chút.” Người phục vụ vẫn hơi ngả người đứng đợi thêm ba giây, không thấy khách muốn gì thêm mới lui ra:

“Em hẳn là thi hết học kỳ rồi phải không, kết quả tốt chứ?”

“Dạ vẫn thế ạ.”

“Ha ha, xem ra anh hỏi thừa rồi, đám bạn cùng tuổi phải đọ với em đúng là thiệt thòi.”

Ánh đèn màu hoàng hôn, khúc nhạc du dương dìu dịu, tạo nên bầu không khí dễ chịu lãng mạn. Khương Hồng Thược đưa tay hơi kéo cổ áo lên một chút, tay phải trắng ngần nhỏ nhắn cầm chiếc thìa tinh xảo, cho vào trong ly, nhẹ nhàng nguấy cà phê. Màu cả phê mượt mà như lụa, bị cô khuấy nhẹ nhàng, bên trong tỏa ra mùi cà phê thoang thoảng hấp dẫn.

Cà phê ngon, người càng đẹp.

Từ khi về nước Lục Vĩ tổng cộng chỉ gặp Khương Hồng Thược ba lần, mỗi lần gặp cô, lại có cảm thụ khác, như thể cô bé này đang không ngừng thay đổi, không ngừng làm người ta bất ngờ. Lúc này cô mặc chiếc áo thun trắng hoa nhỏ li ti, trắng không có chút tạp chất, làm nổi bật vẻ đẹp thanh thuần mà ngọt ngào của thiếu nữ, nhưng nếp gấp êm dịu ở ngực đã hiện lên vô cùng sinh động.

Cô bé lớn thật rồi, nhìn động tác cô nguấy cà phê, Lục Vĩ phiêu bồng mê li.

Chỉ là sự trầm mặc này, hình như có chút hơi lâu rồi, Lục Vĩ nãy giờ ngắn nhìn Khương Hồng Thược mới nhận ra, hai người hình như im lặng đã hơi lâu.

Thiếu nữ dễ thẹn, Lục Vĩ mỉm cười chân thành:” Tiểu Thược Dược, thời gian vừa rồi vì anh mới nhậm chức, quá bận rộn không quan tâm tới em nhiều, sang năm công việc đi vào ổn định rồi …”

“Anh Lục Vĩ …” Khương Hồng Thược lên tiếng, cô rất ít khi cắt lời người khác, nhưng cô không thể để Lục Vĩ tiếp tục nói được nữa :” Hôm nay em tìm anh là có chuyện muốn nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận