Trùng Nhiên

Chương 80: Cố lên ! (3)

Từ Lan cứ như đọc thấu suy nghĩ của Trình Nhiên, đứng chặn cửa, bộ dạng không mặc vào thì đừng hòng qua ải này: “ Mẹ nói cho con biết, làm thế mới may mắn, con phải mặc vào.”

Trình Nhiên nói với giọng thương tâm tột độ: “ Mẹ, ít nhất mẹ cũng phải ra ngoài cho con thay chứ.”

Từ Lan quắc mắt: “ Đừng vẽ chuyện, nhanh lên.”

Trình Nhiên bất lực chui vào chăn thay "chiến bào" mà mẹ chuẩn bị cho mình, y cố ý tìm cái quần jean ống thật dài, không gấp gấu quần lên thả xuống che hết dấu tích, đến khi thử đứng lên ngồi xuống mấy lần không lộ dấu vết mới ra ngoài.

Chưa đi thi tâm trạng đã không tốt rồi.

Trình Nhiên ra khỏi phòng thì cha y cũng đã trần xong một quả trứng.

Cha mẹ ngồi bên bàn cứ như quay trở lại giai đoạn tuổi trẻ nhiệt tình, đấu chí còn cao hơn cả Trình Nhiên, đã thế lại còn xòe tay ra hướng về phía Trình Nhiên.

Làm gì thế này? Muốn vỗ tay thắng lợi với mình nữa à?

Trình Nhiên ngượng nghịu miễn cưỡng vỗ tay với mỗi người một cái, y chỉ muốn ra khỏi nhà thật nhanh, phi thân ra ngoài cửa sổ cũng được.

“ Khẩu hiệu của chúng ta là ... “ Từ Lan hô.

Ối trời ơi là trời, còn phải hô khẩu hiệu nữa à, không phải chứ, thời này đa cấp len lỏi tới tận nhà mình rồi hay sao?

Trình Phi Dương nghiêm mặt nhắc: “ Thi vào Tứ Trung, tranh thủ Nhị Trung.”

Trình Nhiên yếu ớt đọc theo: “ Thi vào Tứ Trung, tranh thủ Nhị Trung.”

Bốp! Trình Phi Dương vỗ mạnh lên lưng Trình Nhiên một cái, hô như trong quân đội: “ Lí nha lí nhí gì đó, chẳng có tí tinh thần nào cả ... Ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, thẳng lưng ... Hô lại! Thi vào Tứ Trung, tranh thủ Nhị Trung.”

“ Thi vào Tứ Trung, tranh thủ Nhị Trung.” Trình Nhiên rất muốn kéo Khương Hồng Thược tới đây, chỉ có nha đầu ấy xem, có biết tại sao mỗi lần đi thi trạng thái của tôi là không tốt chưa?

“ Hôm nay có cần cha con đưa đi thi không? “ Từ Lan chuẩn bị kỹ càng lắm rồi mà vẫn chưa yên tâm.

Trình Phi Dương gạt đi: “ Không cần đâu, đa phần bạn bè của nó đều tự đi thi mà, anh đi theo không phải để con nó thêm áp lực à. Trình Nhiên, con nghe đây kỳ thực trung khảo không hề khó, khó là con phải giữ được bình tĩnh, hôm nay con đi chém Hoa Hùng, cha ở nhà hâm rượu đợi con khải hoàn.”

Trình Nhiên chỉ biết vâng dạ chứ sao, cha mẹ y lớn lên trong thời đại của các cuộc vận động mà, tinh thần đó ăn vào máu họ rồi. Bị mẹ giục lần nữa, Trình Nhiên cầm cặp lên kiểm tra lại, bút chì 2B này, gọt bút chì này, bút bi, bút mực, thước kẻ, giấy trắng, thuốc chống tiêu chảy ... Đủ cả.

Nhìn những món đồ vật ký ức xa xăm trong cặp, Trình Nhiên rốt cuộc có cảm giác bước lên chiến trường rồi.

Vừa mới xách cặp ra ngoài thì Du Hiểu cũng tới, hai đứa cùng lên đường, tâm trạng Du Hiểu có phần thấp thỏm, mặt nó cứng đờ, ít nói hơn hẳn thường ngày.

Trên đường gặp bộ ba Liễu Anh, Dương Hạ, Diêu Bối Bối, mỗi cô gái ít nhiều đều có thêm món đồ màu đỏ. Ví như Dương Hạ hôm nay thắt bím tóc, phần cuối là cái cặp tóc màu đỏ. Liễu Anh đeo đồng hồ mẹ cô dùng thi đại học năm xưa, quai đeo màu đỏ. Diêu Bối Bối chói mắt nhất, toàn thân trên xuống dưới đều là hoa văn caro màu đỏ, đứng trước cửa nhà ai, đảm bảo tà ma không dám vào.

Nhớ lại thì Du Hiểu không có món nào màu đỏ cả, Trình Nhiên bấy giờ chú ý hơn, chủ yếu nhìn chân hắn, thấy lúc bước đi dưới ống quân có đoạn tất màu xanh.

Du Hiểu thấy Trình Nhiên nhìn vội kéo thấp quần xuống, mặt xấu hổ:” Mẹ tao nói ... Ý giống như cả đường đèn xanh ấy.”

Móa, có thế mà mày cũng xấu hổ thì tao nên tự sát à, Trình Nhiên thề không để ai nhìn thấy cái tất đỏ chói lọi của mình.

Liễu Anh vẫy tay với hai người: “ Trình Nhiên, cha mình lái xe đưa bọn mình đi, còn một chỗ nữa, bạn có đi không ... À, hoặc là Du Hiểu cũng được, hai bạn thương lượng đi.”

Du Hiểu suýt đi lên lý luận, rõ ràng là muốn rủ Trình Nhiên đi cùng, để lại mình ... Sao nào, nó chỉ đẹp trai hơn mình có một chút thôi mà.

Trình Nhiên vẫy tay: “ Mình và Du Hiểu đi cùng nhau được rồi, bỏ nó lại tội nghiệp lắm, xe cha bạn tới rồi kia, các bạn đi đi.”

“ Được, bọn mình đi trước nhé.”

Liễu Anh nói to, Diêu Bối Bối thì chẳng nói chằng rằng, cứ có mặt Trình Nhiên là cô nàng này nói lời khó nghe, chắc hôm nay thi nên hạ thủ lưu tình rồi.

“ Du Hiểu, Trình Nhiên, các cậu cố lên nhé. “ Dương Hạ nắm chặt hai tay giơ lên, làm động tác cổ động, có lẽ tương lai mỗi người một phương, nhưng lúc này bọn họ cùng chung kẻ thù phía trước cần chinh phục:

Trình Nhiên mỉm cười với Dương Hạ: “ Chúng ta cùng cố gắng.”

Diêu Bối Bối rốt cuộc không nhịn được rồi: “ Ê Trình Nhiên, cậu đánh cược với Lý đồ tể thì vào Nhất Trung đấy, làm bọn này mở rộng tầm mắt đi.”

“ Nghe giọng điệu của bạn, nếu bạn gặp mình trong trường mới chắc là giật nảy mình đấy nhỉ?”

“ Phì, phì, phì, đừng nói gở, người ta muốn thì vào cao trung Nhất Trung không phải vào Tứ Trung như cậu.”

Cha Liễu Anh từ đầu kia lái xe tới rồi.

Vừa rồi Diêu Bối Bối và Trình Nhiên trêu chọc nhau, làm buổi sáng thi trung khảo ấy áp lực như mây đen trên đầu tức thì nhẹ nhõm hơn không ít.

Dương Hạ cũng bật cười, ở bên cạnh Trình Nhiên luôn thế, cảm giác thoải mái chẳng lo nghĩ gì, vấn đề nghiêm trọng tới mấy tới chỗ cậu ấy hình như nhẹ nhàng nhiều.

Đó là ưu điểm, cũng là khuyết điểm lớn nhất của cậu ấy, không đủ nghiêm túc, giống như đi thuyền ngược dòng không thề thoải mái chút nào, nếu thấy thoải mái, vậy thì nhất định đang bị đẩy ngược về phía sau rồi.

Dương Hạ không cho mình thoải mái, điều kiện nhà cô cũng đâu có tốt, công ty sắp giải thể rồi, cha mẹ đều phải đối diện với nguy cơ mất việc, tương lai bấp bênh, chỉ có học tập thật tốt mới có lối thoát, mới có thể làm cho cha mẹ bớt phải bận lòng.

Cha Liễu Anh mở cửa, mấy cô gái lần lượt lên xe, Dương Hạ nhìn Trình Nhiên bên ngoài vẫy tay với họ, bọn họ thực sự đã có tuổi thơ hạnh phúc vui vẻ, cô sẽ cất giữ trong lòng. Có lẽ sống vui vẻ như Trình Nhiên cũng không tệ, sau đó xem cuộc đời xô đẩy tới đâu, còn cô cảm thấy mình đã trưởng thành nhiều, nhìn thấy nhiều thứ ở cuộc sống này ...

Ví như trước mắt là cuộc chiến, sẽ có kết cục người vui kẻ buồn.

Vì thế sống thoải mái không phải là con đường cô lựa chọn,

Dương Hạ ở trong xe thì thầm:" Cố lên nhé, Trình Nhiên!"

Trình Nhiên và Du Hiểu lúc này đã lên xe buýt .

Chuyến xe buýt 22 vẫn đi theo tuyến đường mà nó đã đi mòn lốp, giờ đi học cũng là giờ cao điểm giao thông, xe cộ dày đặc, thi thoảng phải xanh gấp, khiến cho cái xe đầy học sinh thi thoảng lại dồn thành cục.

Không ai than vãn gì, mọi người quen rồi, ai có chỗ ngồi thì giữ chặt ghế, ai không có thì nắm lấy tay vịn.

Hôm nay trên xe đông đúc hơn thường ngày, trừ học sinh ra còn có phụ huynh đi cùng, tranh thủ thời gian trước khi thi, truyền thụ bí kíp cho con cái.

“ Mẹ nói này Trương Bình, quan trọng nhất, là tĩnh tâm, chuyên tâm, tỉ mỉ, tự tin “

“ Thần Thần, hãy nhớ, đừng có cố gắng làm tất cả mọi bài, giống bắt cá ấy, bắt được thì nhất định phải bắt, không bắt được thì đừng để tốn thời gian, cứ cho cá bắt được vào giỏ đã.”

“ Quan trọng là đọc đề. Ài đám người đó thật xấu tính, trống ở sau lưng đặt bẫy học sinh, con người ta học hành dễ dàng lắm sao?”

“ Con kiểm tra lại đi, nước nóng có chưa, thuốc nữa ... Buổi trưa cha nấu canh gà mang tới cho con.”

Cũng có học sinh tự lẩm bẩm một mình, mình rất bình tĩnh, nhất định mình sẽ có thành tích tốt, cố lên, cố lên!

Đúng vậy, muôn vàn lời dặn dò kết lại chỉ là chữ đó.

Cố lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận