Trùng Nhiên

Chương 768: Quân khốn kiếp, không cho người ta sống nữa rồi. (2)

Thời tiết Nam Châu không tốt, đang vào mùa lạnh nhất trong năm, sáng hôm đó có một cơn mưa nhỏ, mưa tuy đã tạnh rồi, nhưng mây vẫn xếp tầng tầng lớp lớp, ánh nắng yếu ớt của mùa đông không thể xuyên qua được.

Taxi đỗ lại trước cổng trước, Khương Hồng Thược mang theo sự hiếu kỳ đánh giá xung quanh.

Nơi này có hàng cây ngô đồng rậm rạp như cánh rừng nhỏ giống trong thư Trình Nhiên miêu tả, có con đường lên xuống mấp mô, có bờ kè đá, trong không khí có cả mùi cỏ tươi và đất.

Mình tới trường học của cậu rồi.

Khương Hồng Thược che miệng cười trộm, nhất định sẽ làm cậu giật này mình, trước kia cậu không phải cũng lén lút thì vào Thập Trung đấy sao?

Ngày hôm đó có một cô gái đôi mắt sáng như nai con tò mò từng bước đi vào Đại học Trung Nam, trên diễn đàn trường và kí túc xá nam không ít nam sinh tình cờ nhìn thấy, miêu tả lại cảm giác xao xuyến khi đó.

Sau khi lãnh đạo thành phố và công ty CQ nghiên cứu khảo sát không lâu, phía Đại học Trung Nam không bỏ lỡ thời cơ, tích cực tổ chức đàm phán, thể hiện thành ý hợp tác, vì thế không lâu sau đã đưa ra công bố chính thực, hai bên cùng nhau xây dựng phòng thí nghiệm liên hợp.

Tin này vừa công bố ra, trong trường chỉ còn một luồng dư luận, tất cả nghi ngờ trước đó đều dập tắt, nói tới Hội Thiên Hành, trừ giơ ngón cái lên thì không nói gì được nữa rồi.

Thạch Gia Huân cũng chính thức thăng lên làm phó chủ nhiệm ban quản lý phòng thí nghiệm, xác định quyền lực vô hình của Hội Thiên Hành.

Ngoài kia bàn tán xôn xao, trong phòng 409 Lão Quách thích làm ra vẻ lão thành gạt phắt đi :" Đừng đắc ý, chúng ta chỉ có năng lực quản lý tốt một chút thôi." Lời này được Trình Nhiên tán thưởng, khác trước đó thành viên hội dám chống lại cả nhà trường, lúc này khi mọi chuyện sáng tỏ, tất cả lui về làm chuyện của mình, lặng lẽ như chưa từng có gì xảy ra, không thành kiêu binh, không làm ra chuyện gì quá khích.

Vì trong thâm tâm mỗi người đều có một tín ngưỡng soi sáng chỉ lối cho họ, chúng ta đang làm việc lớn.

Đương nhiên dù xảy ra chuyện gì thì học tập vẫn không dừng lại.

Hôm nay có tiết ở giảng đường số 8, hết tiết quản lý tìm Trình Nhiên muốn nói chuyện an bài phòng đa phương tiện, ba người khác xuống lầu trước đợi. Mặc dù hiện giờ vẫn chưa nhiều người biết bố cục của Trình Nhiên, cùng CQ xây dựng phòng thí nghiệm là xây như thế nào, vấn đề này liên quan tới khoa, nhưng đó là chuyện bên trên, là cao tầng bàn bạc, không liên quan nhiều tới họ, không ảnh hưởng tới việc bọn họ mong đợi và tương lai.

Nếu chuyện cứ tiếp tục thuận lợi thế này, thậm chí không cần lo việc làm sau khi tốt nghiệp rồi.

Dù tương lai có thế nào, bây giờ bọn họ vẫn là đám sinh viên trẻ nhiệt huyết.

Thế nên khi ba tên đưa mắt nhìn theo một nữ sinh vô cùng xinh đẹp đi ngang qua, Vương Tân Bác nhớ ra một chuyện: “ Này, các cậu nói xem, Trình Nhiên có phải có vấn đề không ... Thời gian trước có em gái vũ đoàn Thanh Hoa tới tìm, dáng người như yêu tình như thế, hai người hình như đưa nhau về tận nhà khách trường rồi, ấy vậy mà chả có chuyện gì xảy ra.”

Lão Quách thâm trầm: “ Đừng nói em gái Thanh Hoa, Trương Tĩnh học tỷ ngay đó, rõ ràng có ý với cậu ấy, vậy mà cậu ấy giữ khoảng cách vừa đủ, quan hệ chẳng có tiến triển gì. Mếu là tôi thì tôi chén lâu rồi ... Nhưng xem ra Trình Nhiên chả có ý định đó.”

“Từ lúc CQ tới tìm cậu ấy, trong trường mình, cậu ấy khác gì Đường Tăng đâu, có cô gái nào không muốn cắn một cái? Cậu ấy không đáp lại ai hết.” Lý Duy cũng nghi ngờ: “ Này, các cậu có tin cậu ấy có bạn gái du học thật không, cô gái mà cậu ấy bảo là còn lợi hại hơn cậu ấy, ảnh cũng không lấy ra cho chúng ta xem ... Hay chỉ là cái cớ?”

“ Lý Duy, cậu thường hay sang giường cậu ta tán gẫu, có để ý ánh mắt cậu ta nhìn cậu không? “ Lão Quách chợt hỏi, giọng nghiêm túc hẳn:

“ Lần trước Tạ Phi Bạch tới trường, thấy cậu thân thiết trò chuyện với Tạ Phi Bạch, ánh mắt cậu ta có hơi ai oán. “ Vương Tân Bác tự lẩm bẩm:

“ Con mẹ nó, không phải thật chứ, các cậu đừng có mà dọa tôi. “ Lý Duy "hoa dung thất sắc", nhìn hai người kia: “ Đừng đùa thế, không hay tí nào cả.”

Lão Quách và Vương Tân Bác làm mặt "nghiêm túc" thở dài.

“ Nếu, nếu cậu ấy thực sự có ý đồ với tôi ... Thì làm sao đây? “ Lý Duy thấy sống lưng rờn rợn, nghĩ tới bản lĩnh của Trình Nhiên, sợ bản thân không cách nào thoát được:

“ Trình Nhiên chó má, lừa chúng ta thật khổ. “ Vương Tân Bác bỗng nhiên nhổ bãi nước bọt đứng dậy bỏ đi:

“ Không cho người ta sống nữa rồi. “ Lão Quách thở dài đứng dậy đi theo:

Lý Duy ngơ ngơ ngác ngác không hiểu hai người kia làm sao, đứng dậy đi theo, đột nhiên nhận ra xung quanh bàn tán gì đó, nhìn theo phía họ chỉ, tức thì người như bị điểm huyệt.

Đúng là khốn kiếp mà!

Trên con đường chính phía trước giảng đường số tám, gần tới giờ trưa, sinh viên tan học cùng với đi ăn trưa qua lại rất đông.

Không ít sinh viên, dù là nam hay nữ, cứ như thương lượng trước vậy, đều nhìn về phương hướng nào đó thêm một cái.

Ở đó có một cô gái mặc chiếc áo khoác ngoài bằng nỉ màu trắng ngà chỉ dài qua mông một chút, phía dưới là quần jean xanh, ống quần cho vào trong giày bốt da nâu bằng nhung, bên trong áo khoác là chiếc áo len cao cổ vàng gạo, vóc dáng cao ráo cân đối, khuôn mặt trắng nõn mịn màng trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt đẹp toát ra vẻ quyến rũ thầm kín.

Mặc dù cách ăn mặc thời thượng, nhưng khí chất tự nhiên, không có loại cố ý dùng hàng hiệu khoe khoang, y phục đắt tiền lại càng thêm nổi bật sự thanh thuần, thoạt nhìn có loại cảm giác trong vắt như nước suối.

Sáng nay trời mưa, nên hơi lạnh hơn thường ngày, cô gái cho hay tay vào túi, hai chân thi thoảng lại đá vào nhau, để hóa giải hơi lạnh, từ động tác nhỏ ấy cho mọi người ấn tượng đó là cô gái lạc quan vui tươi.

Chắc chắn không phải là sinh viên Đại học Trung Nam rồi, nếu không cô gái xinh đẹp như vậy đã sớm nổi tiếng khắp trường, không biết tới tìm ai, mọi người còn đang xì xào bàn tán tên khốn may mắn kia là ai.

Cuối cùng cũng có một nam sinh không nhịn được thận trọng đi tới, dùng giọng nói tự cho rằng lễ độ lịch thiệp nhất hỏi: “ Bạn là sinh viên trường khác à, không biết mình giúp gì được không?”

“ Không cần đâu, cám ơn bạn.” Giọng nói không phải quá trong, nhưng rất êm, mỗi âm tiết đều nghe rõ ràng, cực kỳ đúng mực, đặc biệt lúc khóe miệng hơi giương lên lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, càng tăng thêm cảm giác đáng yêu:

Nam sinh đó tiếc nuối gật đầu một cái, không quấy rầy nữa.

Tiếc nuối của hắn là niềm vui của nam sinh khác, một số khác đang sắp xếp trong đầu vài câu nói, ít nhất chào hỏi một câu, nói không chừng lại có thể xin được số điện thoại hay số CQ thì sao?

Đúng lúc này có một nam sinh chạy nhanh từ trên cầu thang xuống.

Cô gái vốn đang lơ đễnh nhìn xung quanh, sau đó cả khuôn mặt điềm tĩnh trở nên hoạt bát, kiễng chân vẫy tay hô: “ Đây này.”

Một đám con trai quay ngoắt sang, mắt hiện sát khí, tên khốn nào đấy?

Trời đâu có lạnh đến thế chứ, vậy mà cái thằng đó đội mũ chùm đầu che tới tận lông mày, đã thế lại còn quấn một cái khăn quàng cổ che tới miệng, nhìn không rõ mặt, thật mất mặt nam nhi mà.

Trong chớp mắt nam sinh kia đã chạy tới trước mặt cô gái rồi, bất thình lình ôm lấy cô xoay tròn trên không ... Thật là, sao có thể như vậy được ... Thật là .. thật là... Suy đồi về đạo đức, thoái hóa về nhân phẩm.

“ Ai dà ! “ Không ít người không nhịn được phát ra tiếng kêu khẽ buồn bực, thói đời đi xuống rồi:

“ Trình Nhiên, là Trình Nhiên đấy ... “ Không biết ai nói câu đó, giọng gần như nín thở:

Thì ra cái khăn quàng trên cổ nam sinh đã tụt xuống, liền có người nhận ra nhân vật đình đám trong trường thời gian qua, tất cả gần như chung một suy nghĩ giống Lão Quách và Vương Tân Bác, quân khốn kiếp, không cho người ta sống nữa rồi ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận