Trùng Nhiên

Chương 107: Chặng đường mới ! (2)

Liễu Anh nhà có điều kiện, lên Thành Đô chơi là bình thường, sau đó liên hệ với Dương Hạ, quen được nhiều người bạn mới. Tất nhiên làm Liễu Anh mê mẩn là người anh kết nghĩa mà Dương Hạ từng nhắc tới ...

Rất cao ráo, đẹp trai thì khỏi phải nói rồi, lại còn là học sinh hàng top, Liễu Anh xem ảnh từ lâu, trong phòng Dương Hạ có một bức ảnh chụp năm ngoài, cười còn rất giống thần tượng Nhật Bản Yōsuke Eguchi, mặc áo sơ mi quần âu, đứng sau lưng ôm vai Dương Hạ có chút thẹn thùng.

Liễu Anh khi đó đã rất ghen tỵ, cô cũng muốn người anh kết nghĩa như thế.

Mùa hè này Liễu Anh tới Thành Đô tìm Dương Hạ chính là có ý muốn gặp người anh kết nghĩa này. Không ngờ tới một cái gặp được ngay, lại còn mời cô đi ăn nữa, thực sự là quá hạnh phúc. Nhất là trong bữa cơm đối phương trò chuyện dí dỏm, nội dung phong phú, Liễu Anh phải cảm thán, đúng là người thành phố lớn ...

Vừa về một cái Liễu Anh nắm tay Dương Hạ, hỏi chuyện không ngừng.

Diêu Bối Bối mắt đảo trái đảo phải rất gian, thực sự không hề phù hợp với gương mặt dịu dàng thùy mị: “ Dương Hạ, mau khai thật ra, có phải thích anh ấy không, trước kia mình bắt gặp bạn lén lút gửi bưu thiếp, nói là gửi cho anh trai, thì ra là ... Chậc chậc, có phải gửi cho anh ấy không?”

Dương Hạ thoáng đỏ mặt: “ Đừng có nói linh tinh.”

Diêu Bối Bối thì thầm bên tai: “ Sao phải xấu hổ, anh kết nghĩa mà, có phải là anh ruột đâu, không cùng huyết thống, chuyện gì cũng có thể xảy ra ...”

“ Đừng nói nữa, mình giận thật đấy.”

Liễu Anh ở bên kia vẫn phát điên một mình, khoe với đám con trai đang trưng ra cái mặt, nhìn xem có giống quan tâm tới thằng đó không: “ ... Anh ấy thi vào Thập Trung rồi, cũng có học bổng nữa, vậy mà anh ấy còn chưa hài lòng, lúc ăn cơm còn tiết lộ, đặt mục tiêu là lấy được học bổng du học ở cao trung, Harvard, Princeton, Cornell ... Oa ...”

Diêu Bối Bối càng cười khúc khích: “ Bảo sao mà Dương Hạ thi thoảng lại bâng khuâng nhìn về phía Thành Đô ... Mình nói mà, trước kia bao người gửi thư tình cho bạn không công phá được, té ra là đã có người thầm thương trộm nhớ ... Được rồi, được rồi, mình đùa ấy mà. “

Thấy Dương Hạ cả lỗ tai cũng đỏ rực rồi, miệng mím chặt không cười không nói, Diêu Bối Bối vội thôi ngay, Dương Hạ rất nghiêm túc, đùa quá không khéo là sau này khỏi làm bạn luôn.

Đám con trai trong tiểu khu vốn cũng đang bàn tán mấy bộ phim bom tấn Hollywood cũng bị đề tài mấy cô gái làm phân tâm.

Đâu chỉ Trình Nhiên, con trai trong khu tập thể thích Dương Hạ còn ít à, kể cả người lớp lớn hơn. Giờ mới hiểu, thì ra Dương Hạ sớm có người trong lòng rồi, mặc dù lời Liễu Anh thì phải cắt đi một ít, nhưng mà thế cũng đủ cho bọn chúng thua đứt đuôi.

Diêu Bối Bối quả nhiên là có ý đồ khi trêu Dương Hạ, quay sang Du Hiểu: “ ... À phải, mấy hôm trước cậu và Trình Nhiên ở trên sân thượng lên cơn điên gì thế, la hét như hai thằng ngốc. Cậu xem anh trai Dương Hạ như thế chứ, nói là anh trai, nhưng mà hơn một tuổi thôi, cũng lên năm thứ nhất như chúng ta thôi đấy.”

Du Hiểu chột dạ, hôm trước hắn lén mua mấy chai bia, sau đó Trình Nhiên đóng góp mấy xâu thịt dê nướng, hai thằng lén lút lên sân thượng uống, thế quái nào mà bị cô gái lắm chuyện này biết.

Chủ yếu là Du Hiểu dụ Trình Nhiên kể chuyện vụ án kia .... Đó là nuối tiếc lớn nhất cuộc đời Du Hiểu cho tới giờ. Nghĩ mà xem, buổi sáng một đôi bạn đạp xe đi chơi, tình cờ va phải ác đồ, đôi bạn tuy bị ác đồ hung bạo đánh đập, nhưng cơ trí phát hiện ác đồ mang súng, không nói ra mà thầm ghi nhớ biển số xe. Rồi hai người dũng cảm quyết định không cho kẻ xấu lộng hành, một người báo cảnh sát, một người bám theo ... Đấy chính là phiên bản tồn tại trong lòng Du Hiểu.

Về sau vụ án được phá, kẻ cầm đầu cùng hung cực ác bị tiêu diệt, báo chí đang tin rợp trời. Du Hiểu mới biết mình bỏ lỡ cái gì.

Mặc dù tham gia chỉ chút xíu phần đầu, nhưng mà hắn cảm thấy mình như anh hùng trong phim hành động vậy.

Vậy mà dám lấy một thằng mặt trắng ra so với mình à, chính nhờ anh hùng thầm lặng như mình mà mấy thằng đó mới bình yên tới trường đấy biết không hả.

Nghĩ thế Du Hiểu rất tức giận, hùng hổ nói: “ Này đám con gái các cậu thì suốt ngày tít mắt vì mấy thằng đẹp mã, đi du học thì có gì ghê gớm nào, mình và Trình Nhiên ....”

Diêu Bối Bối thấy Du Hiểu nói tới đó khựng lại, bĩu môi: “ Sao nào?”

Du Hiểu nuốt nước bọt, hắn dừng lại vì nhớ lời cảnh cáo của Trình Bân, làm sao dám nói ra: “ ... Chinh, chinh phục trời sao và biển rộng.”

Diêu Bối Bối cong cớn quay ngoắt đi: “ Đúng là đồ trẻ con.”

Gà gáy, bận rộn, tiếng nước chảy rào rào, đũa đảo trong nồi, mỳ cho xuống nước, tiếng Từ Lan và Trình Phi Dương trò chuyện, tiếng bước chân.

Trình Nhiên ngồi đần mặt trên giường, thần trí dần dần từ trong giấc mơ hồi tỉnh lại, nghe động tĩnh bên ngoài mới sực nhớ. Ờ, hôm nay là ngày báo danh cao trung rồi.

Mùi mỳ nấu lan tỏa, Trình Nhiên ngửa cổ lên hít hít, nước dãi đã chảy ra rồi, thoáng cái tinh thần gấp trăm lần, bật mình rời giường hô: “ Mẹ, con dậy rồi này.”

“ Không ai ăn hết của con đâu. “ Từ Lan cười mắng.

Trình Nhiên cười toét miệng.

Con người rất dễ lơi lỏng, nhất là người tâm tư bay nhảy như Trình Nhiên.

Còn nhớ hồi ở tuổi này sở thích lớn nhất của Trình Nhiên là ăn, ngủ và ảo tưởng thiên mã hành không vô cùng vô tận, đang ngồi học đấy thế nào mà thoắt cái phân tâm tưởng tượng thế giới dưới đáy biển, lái chiếc tàu ngầm trong suốt để có thể nhìn bốn phương tám hướng. Tưởng tượng xuống thật sâu trong lòng đất, xem dòng dung nam nóng chảy dưới đó phun lên thế nào. Tưởng tượng từ điều quái gở cho tới chuyện bình thường như nếu nhà mình giàu có, mỗi sáng đi học kéo theo 2 cái xe đi trên đường thấy có đồ ăn vặt nào vừa mắt chất lên đó, mang vào lớp thích là thò tay lấy ăn, tưởng tượng nhiều nhất vẫn là ở bên Dương Hạ ...

Dù sau này Trình Nhiên rất cố gắng khắc phục điểm yếu của mình bằng cách làm bất kỳ chuyện gì cũng lập kế hoạch cùng vô số mục tiêu nhỏ tránh mình phân tâm. Nhưng mà khi không có áp lực, sống quá thoải mái là cái bản tính tản mạn lại bay bổng của y thi thoảng vẫn lộ ra.

Như lần này vượt qua trung khảo rồi, thế là mất luôn đi mục tiêu, ngay cả chuyện chạy bộ trước đó quyết tâm kiên trì cũng bữa được bữa chăng, ngủ nướng mỗi lúc một nhiều.

Như hôm nay là ngày báo danh, vốn định dậy sớm tập thể dục rồi, giờ ngửi thấy mùi thức ăn lại nghĩ. Thôi, để mai vậy.

Rửa ráy xong đã có một bát mỳ thịt đầy ăm ắp nóng hổi đợi sẵn, thịt là thịt thừa từ bữa cơm gia đình hôm qua, thịt xào ớt. Loại thịt này mà vào nồi đảo lại lần nữa là thành món ăn thượng đẳng, mà mẹ y lại là cao thủ tái chế nữa chứ. Trình Nhiên cứ phải nói là hận không thể ăn luôn cả cái bát, Từ Lan ở bên nhìn con ăn cười híp mắt.

Trình Phi Dương đặt đũa xuống, còn không quên dặn: “ Con đã biết chuyến xe chưa, xe số 1 hay số 2 đều được, không phải là chuyến 22 như trước đâu, đừng có mà lên nhầm xe đấy. Báo danh xong không có việc gì thì về nhà ngay, sắp vào năm học mới rồi, con phải quay lại trạng thái học tập ngay, kỳ nghỉ vừa xong con lơi lỏng quá rồi đấy.”

Trình Nhiên vừa ăn mỳ xùm xụp vừa vâng dạ, chẳng biết có nghe vào tai không.

Đeo cặp sách ra khỏi cửa, rời hành lang, nhảy liền qua ba bậc, giày thể thao mới tinh chạm đất, bốc lên ít bụi, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đầu cành, Trình Nhiên nhắm mắt lại vì chói.

Vậy là lại bắt đầu một hành trình mới rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận