Trùng Nhiên

Chương 618: Xứng hay không xứng.

Hai cô cháu xưa nay vô cùng thân thiết, cho nên Lý Vận chỉ qua vài câu đã hiểu đứa cháu gái này cũng như mình năm xưa vậy, giọng điệu của nó hình như không chỉ muốn đối diện với cha mẹ, mà còn cả gia tộc đằng sau. Nhưng khi đó ít ra cô đã tốt nghiệp đại học, đã là người trưởng thành, còn cháu cô chỉ là học sinh cao trung, cô không cho rằng Khương Hồng Thược đưa ra quyết định đó là vì chưa hiểu chuyện mà chuẩn bị đầy đủ tâm lý. Vì thế ngay cả Lý Vận cũng không khỏi thực lòng tán thưởng cháu mình, nhưng đồng thời khẽ thở dài.

Có điều thế giới này là như vậy, chúng ta dùng hết tâm ý giành cho một người, nhưng người đó liệu có xứng đáng?

Thanh xuân của cô chính là minh chứng.

Cô sẵn sàng đánh đổi tất cả, nhưng cuối cùng người đó lại phản bội cô.

Mỗi người sinh ra đều cô độc, người đồng hành nhiều, người đồng đạo thì ít, người cùng ta gối ấp vai kề thề non hẹn biển, cuối cùng chỉ thành vết xẹo khiến ta trưởng thành mà thôi.

Cô cháu gái này lại đi vào con đường của mình.

Tính cách cô cháu giống nhau, trừ khi bản thân tỉnh ngộ, người khác nói gì cũng vô nghĩa.

Vì thế Lý Vận mỉm cười: “ Lừa cháu thôi, thực ra mẹ cháu còn biểu thị, chuyện này tôn trọng ý kiến của cháu, cho cháu tự do ở giới hạn cao nhất, nhưng cũng nói cháu phải biết cái gì nên làm, cái gì là quan trọng, cái gì chẳng qua chỉ là gia vị cuộc sống. Thế giới này rất lớn, cuộc sống rất phong phú, đừng coi thứ gì đó là trọng yếu tới mức không thể thay thế, nếu không cháu sẽ mất đi nhiều thứ hơn nữa. “

“ Mẹ cháu nói thế đấy, xem trình độ mẹ cháu đi, nói nửa ngày trời mà như chẳng nói, ý tứ là cho cháu quyết định, lại không để cháu tự quyết quá nhiều, tóm lại là luôn có một đôi mắt theo dõi cháu.”

“ Về thân phận một người từng trải qua, người đi trước, cô nên chuyên nhủ cháu, dù cô biết là không khuyên được cháu. Cô cũng nói với mẹ cháu, chuyện này không cần coi quá mức nghiêm trọng. Kỳ thực bao năm qua, cô đưa cháu đi khắp nơi, chưa chắc không có tâm tư giống mẹ cháu, muốn cháu thấy nhiều, biết nhiều, cảm thụ rộng lớn thế giới. Ít nhất tầm mắt cao lên rồi, để người cùng tuổi không lọt vào mắt cháu nữa. Hồng Thược, cô chỉ muốn nói, tỉnh táo khi lựa chọn, đừng học cô.”

Khương Hồng Thược nghe Lý Vận nói hết, trả lời: “ Cô út, cám ơn cô.”

Lý Vận lại thở dài, cô thật muốn ở đó xoa đầu đứa cháu này, một lời cô không muốn nói ra, nhưng thấy cần phải nói: “ Hồng Thược, liệu cháu đã từng nghĩ chưa, người đó, có lẽ không xứng đâu, hoặc kỳ thực có lẽ không một ai trên đời này xứng đáng đến thế đâu cháu ạ.”

Im lặng một lúc Lý Vận nghe thấy giọng Khương Hồng Thược bên kia truyền sang: “ Có lẽ có những chuyện, không phải đáng hay không đáng, mà là muốn làm hay không thôi ạ. Còn cháu, cháu muốn ở thời điểm này, gặp được người như cậu ấy. Chỉ vậy thôi.”

Một ngày mới lại bắt đầu, trời sáng muộn hơn, còn có sương, bốn bề mông lung, Trương Bình tới trường học vẫn đúng giờ như mọi ngày, trường học thì bao phủ trong sương sớm, tĩnh mịch âm trầm.

Có người chào hỏi khoác vai hắn, tiếp đó Trương Bình đoán ra được đối phương muốn nói gì, quanh co thế nào cũng quay về nghe ngóng chuyện của hai người Khương Trình mà thôi.

Câu chuyện này thế nào cũng lưu truyền nhiều năm.

Đi một đoạn lại có thêm người tham gia, điều bọn họ hỏi nhiều nhất là nhà Trình Nhiên giàu lắm phải không, bình thường con người thế nào? Thấy cậu ta toàn làm chuyện gây chú ý.

Trương Bình có sao nói vậy, Trình Nhiên ký thực không như mọi người đồn đại, rất bình thường, không ăn mặc hàng hiệu, không dùng món đồ đắt tiền, không giống kiểu con nhà có tiền khác để người ta nhìn một cái là nhận ra ngay. Không phải là cậu ta cố ý tiết kiệm, cần tiêu tiền vẫn tiêu, chủ yếu là vì thoải mái không vì đắt rẻ.

Về học tập, chẳng kiêu ngạo, cũng không khiêm tốn, đôi khi hắn hỏi bài, Trình Nhiên chỉ dẫn tận tình, rất kiên nhẫn, giảng tới khi hắn hiểu mới thôi, có lần giảng mãi mà hắn không hiểu, Trình Nhiên còn về nhà nghiên cứu, hôm sau dùng cách giảng dễ hiểu hơn. Tóm lại ở chuyện học tập, Trình Nhiên rất nghiêm túc, về phần thành tích vì sao lên xuống dữ vậy thì trời mới biết.

Nhiều người nói Trình Nhiên rất đẹp trai, Trương Bình không tán đồng, hắn thấy mặt mình còn phù hợp với thẩm mỹ truyền thông hơn, đáng tiếc nhiều người mù mắt không thấy, Trình Nhiên chỉ trông hiền lành thật thà hơn hắn thôi.

Nghe Trương Bình kể thì thường ngày Trình Nhiên hiện lên trong mắt đám đông không đặc sắc lắm, không giống loại người làm ra chuyện "kinh thiên động địa" hôm qua, nhưng mà người ta thực sự làm rồi.

Khi Trương Bình còn đang làm vài câu cảm thán thì người xung quanh đều nhìn về một phía.

Trình Nhiên và Khương Hồng Thược đi phía trước, hai người họ “tình tứ” trò chuyện với nhau, không tay nắm tay như hôm qua, nhưng hôm qua họ tuyên bố chủ quyền trước toàn trường rồi, hôm nay không ai tới quấy rầy "cuộc sống riêng tư" nữa.

Nhưng mà hai người xa nhau một chút không được à, giờ ai chẳng biết hai người là một đôi rồi, sóng vai đi bên nhau như thế, làm bao người bị bệnh đỏ mắt nhìn thấy, thế thì khác gì hôm quá.

Thực ra Trình Nhiên không hề hẹn gặp Khương Hồng Thược cùng tới trường, vừa xuống xe thì nhìn thấy cô ở phía trước, có lẽ Khương Hồng Thược cũng nghĩ, không biết Trình Nhiên có xuống xe ở chuyện này không, cho nên nhìn vế phía xe buýt , thì là vừa vặn thấy y đi xuống.

“ Cùng đi nhé. “ Tới trước mặt cô, Trình Nhiên nói thế:

“ Được. “ Khương Hồng Thược đáp lại bằng nụ cười nhẹ:

Chỉ thế thôi, hoàn toàn không có chuyện hẹn hò tới trường, càng không có chuyện tình tứ ngọt ngào như người khác nhìn vào, ngược lại có những lúc không biết nói gì, một chút lúng túng ngại ngùng giữa hai người, chưa thích ứng lắm với tình trạng mới này.

Hôm nay Khương Hồng Thược cài chiếc kẹp tóc hình bướm hồng trên mái tóc đen, mặc chiếc sơ mi dài tay màu lam, phần eo hơi bó lại. Quan trọng nhất là phía dưới cô mặc chiếc váy caro, cao hơn đầu gối một tấc, đôi chân thon dài trắng mịn, mỗi bước chân mép váy co lên lại thoáng để lộ ra đoạn đùi ngọc, làm Trình Nhiên muốn cởi áo khoác ra che đi, cứ cảm giác ánh mắt bốn phương tám hướng nhìn vào không lành mạnh.

Có điều ánh mắt y không tự chủ thi thoảng liếc xuống, mép váy caro chập chờn trước mắt, làm y chợt nhớ ra, đây là trang phục mà Khương Hồng Thược từng hỏi "có phải ai đó mặc như thế rất đẹp không?".

“ Bạn thực hiện lời hứa nên chuyên môn mặc thế này à? “ Trình Nhiên nhanh chóng di chuyển sự chú ý của cô, vì vừa rồi Khương Hồng Thược phát hiện ra y nhìn chân cô rồi:

Khương Hồng Thược ngạc nhiên, cúi đầu nhìn: “ Chỉ là trùng hợp thôi mà.”

Không phải mặc cho cậu xem đâu mà mơ.

Hai người lại im lặng đi thêm một đoạn.

Trình Nhiên kiếm đề tài nói, hỏi hôm qua ngủ thế nào, công việc cha mẹ của bạn có bận không, nghe qua có vẻ là đề tài rất thiếu muối, nhưng mà có ý đồ cả đấy, câu đầu là muốn biết trải qua chuyện hôm qua, có phải cô trằn trọc không ngủ được không? Câu sau là bóng gió hỏi thái độ cha mẹ cô.

Kết quả Khương Hồng Thược nói hôm qua ngủ một lèo tới sáng, cha mẹ thì vấn thế, ai làm việc người nấy không can thiệp vào chuyện của nhau, cho nên không biết là có bận không, chắc là cũng bận.

Tính cách Khương Hồng Thược là vậy, cô tự chủ lắm, mong mỏi quan hệ hai người công khai rồi thì cô sẽ như chim nhỏ dịu dàng, mọi việc chiều theo ý bạn trai là không hiện thực.

Thế nhưng vậy cũng tốt, hai người vẫn tự do đi trong sương sớm vào trường, bên cạnh còn có hương thơm thoang thoảng từ cơ thể thiếu nữ, không cần mới bắt đầu đã yêu cầu quá nhiều.

Dù sao cuộc sống hạnh phúc mới bắt đầu thôi.

Ánh ban mai không cam chịu phá mây xuyên qua, từ trên bầu trời tạo thành cột sáng màu vàng, bị mấy cây ngân hạnh mọc xiên xiên đón lấy, Khương Hồng Thược đột nhiên đi nhanh tới đón lấy cột sáng kia, như sợ bị người khác tranh mất, trông có vẻ vui lắm.

Chỉ là động tác hơi mạnh rồi, mép váy theo gió bay lên, trong tích tắc đó Trình Nhiên chỉ có một ý nghĩ " Cái váy này hơi ngắn rồi, sau này không cho mặc nữa."

Một câu nói của mình mang tới phúc lợi cho không biết bao nhiêu tên súc sinh trong trường.

Hối hận vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận