Trùng Nhiên

Chương 695: Đại học như mỹ nhân. (1)

Sau khi sinh viên mới báo danh tiếp đó là ba tuần quân huấn, thời gian này trôi qua cũng nhanh, mọi người nhờ quân huấn mà nhanh chóng hòa nhập vào trong tập thể, mỗi ngày huấn luyện mệt mỏi sau đó cùng nhau ngồi chửi đám huấn luyện viên ma quỷ máu lạnh không có tình người, không cách nào giúp người ta gắn bó nhanh hơn thế.

Trong quá tình đó cũng mở ban cán sự lớp, mà một việc quan trọng nhất đó là chọn ra lớp trưởng, chỉ đạo viên Thạch Gia Hân gặp Trình Nhiên trao đổi, nói một cách ngắn gọn là muôn y đứng ra tranh cử lớp trưởng lớp số 1 khoa vi tính, làm tấm gương cho mọi người.

Nếu là bình thường với tính cách lười nhác của Trình Nhiên thì y chẳng làm đâu, nhưng y tới nơi này có mục đích, thân phận lớp trưởng cũng là một tài nguyên, tuy không đáng kể nhưng có còn hơn không.

Vì thế trong thời gian diễn ra quân huấn, lớp số 1 tổ chức tuyển cử, ba người ứng cử làm lớp trưởng, mỗi người đều đứng diễn giảng trước lớp kể về kinh nghiệm của mình. Nơi này tuy danh tiếng kém hơn Thanh Bắc, sinh viên vào được đều là thuộc top đầu, bọn họ có thừa tự tin, thành phần tích cực không thiếu, tuy chỉ có ba người tham gia, không có nghĩa là bọn họ không hứng thú cạnh tranh vị trí lớp trưởng này, chẳng qua nhiều người tự lượng sức không được nên rút lui thôi.

Ai bảo lớp số một có tên Trình Quái Vật làm người ta nản lòng như thế, thành tích bá đạo, bề ngoài cực tốt, lại còn rộng rãi hào phóng, chuyện y mua máy tính cho cả phòng dùng chung không nói là cả trường biết chứ cả lớp biết là cái chắc, có hai tên dám ra cạnh tranh là đủ trâu bò rồi.

Trình Nhiên bước lên bục giảng nói rất ngắn gọn: “ Thứ nhất, tôi cạnh tranh lớp trưởng. Thứ hai, tôi mưu cầu nhiều phúc lợi hơn cho lớp. Thứ ba, hoan nghênh phê bình.”

Nói xong giơ cao tay đáp tạ lời cám ơn trong tưởng tượng rồi xuống luôn, không nhiều lời, từ đầu tới cuối chưa đầy 20 giây, ngầu đừng hỏi. Đám sinh viên phía dưới sau một thoáng ngẩn người thì vỗ tay ầm ầm như sấm, hú hét ầm ĩ, có ai ngồi đây chưa từng trải qua cuộc đời nghe những bài diễn giảng dài lê thê không, cái gì chưa nói chứ, phong cách này ấn tượng. Đám Quách Chi Quân, Vương Tân Bác, Lý Duy đứng lên hô "Trình Nhiên Quân! Trình Nhiên Quân", liền có người hô theo, hai ứng cử viên kia nhìn mà nhụt chí.

Kết quả bỏ phiếu chẳng có gì hồi hộp, cả lớp chỉ có 3 phiếu phản đối, Trình Nhiên thắng quá áp đảo.

Một phiếu phản đối tới từ Dương Mục, hắn cũng là người tranh cử lớp trưởng, cảm thấy mình diễn giảng rất truyền cảm, đường lối lãnh đạo rõ ràng, tiếng vỗ tay không ít, nhưng bại thê thảm bởi 20 giây tính cả thời gian lên bục của Trình Nhiên.

Hắn không phục, hắn bất mãn, hắn muốn đứng lên phản bác, nhưng tiếng vỗ tay nhấn chìm tất cả.

Trong thời gian quân huấn, sinh viên Thập Trung đỗ vào đại học Nam Trung hô hào liên hệ với nhau, bọn họ đều mang theo đồng phục của trường, đó là sự truyền thừa của trường đỉnh cấp như Thập Trung, họ kiêu ngạo mình là sinh viên của Thập Trung còn lớn hơn thừa nhận trường đại học mình đang học.

Sau khi tụ tập được với nhau, ai nấy đều rất kích động, nhìn đồng phục quen thuộc, mọi người cảm giác như lần nữa quay trở về Thập Trung vậy, có mấy nữ sinh xúc động tới mắt đỏ hoe đi ôm từng người bạn học một, đám nam sinh được phát phúc lợi không ngờ.

Thập Trung đã thành hoài niệm và chấp niệm của bọn họ.

Trong số sinh viên Thập Trung này, rất nhiều người không quen nhau, nhưng không ai không biết Trình Nhiên, vì thế y thành nhân vật mang cảm giác Thập Trung rõ rệt nhất, Trình Nhiên được ôm nhiều nhất, nữ đã đành đi, mấy thằng đực rựa hôi rình ôm ấp cái gì, trời thì nóng, lại còn quân huấn.

Mọi người hẹn liên lạc với nhau nhiều hơn, thi thoảng tổ chức liên hoan ôn chuyện cũ.

Quân huấn thoáng cái đã sắp tới hồi kết rồi, Trình Nhiên thoát được buổi diễn giảng cạnh tranh lớp trưởng, nhưng không thoát được đại hạn, Thạch Gia Huân phấn chấn tuyên bố với lớp, trong lễ khai giảng tổ chức ở đại lễ đường, sẽ có bốn bài phát biểu, một là hiệu trưởng, hai là giáo sư trong hội đồng giáo dục trường, ba là hội trưởng hội sinh viên, bốn là đại biểu cho sinh viên mới, mà ai là nhân vật mang tính đại biểu nhất cho khóa này?

Khi đó Thạch Gia Huân vỗ vỗ vai Trình Nhiên: “ Mọi người trông cậy vào em đó, phát biểu chót đấy nhé, cố lên, thầy tin em, em sẽ thể hiện cho mọi người thấy trình độ chất lượng cao của sinh viên mới của khóa này.” Rồi vẫy tay hớn hở chạy đi.

Để lại Trình Nhiên chưa kịp thổ lộ câu "con bà nó!"

Đại học giống như mỹ nữ, khí chất có thể phát ra từ nội hàm của nó, ví như có bao nhiêu thư viện, có bao nhiêu thành quả nghiên cứu, trường học có nguồn lực lớn cỡ nào. Nhưng cũng không thể bỏ qua được dung mạo bề ngoài, đó là đôi mắt, chiếc mũi, bờ môi, vóc dáng, thứ khiến người ta nhìn một lần khó quên.

Nói một cách đơn giản hơn, đó là trường học đó có bao nhiêu danh nhân có thể kể tên, có bao nhiêu sự kiện có sức ảnh hưởng.

Nhìn hết buổi lễ khai giảng của tất cả các trường đại học, bài phát biểu của hiệu trưởng chẳng khảo nào chúng ta lật lịch mỗi ngày, trình tự mà buồn chán.

Lần này cũng chẳng phải là ngoại lệ, trên lễ khai giảng sau quân huấn, hiệu trưởng nói tới thành tựu quân huấn nói tới hạng mục trọng điểm của trường, nói từ lịch sử thành lập cho tới hiện tải và triển vọng sau này, nói từ nhân vật lịch sử nói tới những sinh viên mời đầy triển vọng năm nay, trong đó có một sinh viên vùng núi nghèo khó dựa vào đi làm công nỗ lực thi vào trường, một là nhân vật lãnh đạo từng tham gia diễn xuất trong phim tài liệu, một thời cao trung đã tích cực kiên trì tham gia hoạt động tình nguyện, và một từ chối cám dỗ bên ngoài một lòng yêu mến đại học Trung Nam.

Nói từ lúc đám sinh viên ngồi thẳng lưng mắt hướng về phía trước đầy nhiệt tình nói tới lúc đứa nào đứa nấy mắt lim dim.

Sau đó mọi người loáng thoáng nghe thấy cái gì mà "bồi dưỡng tinh thần ... " cái gì mà " tinh thần tập thể", rồi "kiến thiết đất nước, khai sáng thời kỳ hoàng kim" ... Cho tới tận khí có ai đó vỗ tay cả đám mới choàng tỉnh vỗ tay rào rào cực kỳ chuyên nghiệp.

Mười hai năm mà, nghe phát biểu xong vỗ tay đã thành bản năng rồi.

Tiếp theo đó là vị giáo sư râu dài tới rốn đi lên, câu đầu tiên là "Em nào nói cho tôi biết, ba câu hỏi lớn của tri thức là gì?", mọi người lại từ trạng thái hưng phấn sang chế độ lim dim.

Chỉ một câu nói đã có tác dụng gây mê như vậy, thật thần kỳ.

Chủ tịch hội sinh viên thì phát biểu cực hăng, nào là "lòng mang vui buồn muôn nhà, lòng chứa sông núi nước non, đem tuổi xuân hòa nhập vào âm điệu chung của thời đại, dùng tự tin sáng lập tương lai, dùng thành quả phục hưng dân tộc", nói tới bản thân hắn mặt đỏ gay như uống thuốc kích thích, mọi người không thể không phục.

Tiếng vỗ tay lần này đích thực to hơn, vang hơn, chủ tịch à, anh đúng là vất vả rồi, biết chả ai nghe mà còn nỗ lực như thế, thật không dễ dàng.

Chủ tịch hội sinh viên mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn cách điệu kiểu hiện đại, màu đen, ôm người, rất tinh thần đi xuống còn nhìn qua nữ MC Trần Tĩnh nở nụ cười mê hồn với mình, tiếp đó Trần Tĩnh nói: “ Xin mời bạn Trình Nhiên của khoa vi tính đại biểu cho sinh viên mới lên phát biểu.”

Trình Nhiên mặc quần âu sơ mi trắng đơn giản gọn gàng đầy tinh thần tuổi trẻ đi lên, hai người đi lướt qua nhau, sau đó Trình Nhiên đứng ở bục phát biểu nhìn thấy vị sư tỷ của hội sinh viên đó mỉm cười nhìn mình rất chuyên nghiệp, từ ánh mắt tới nụ cười không có hàm ý nào khác.

Chỉ có một hàm ý, đó là chim ưng nhìn thỏ, ánh mắt tràn ngập hứng thú.

Trình Nhiên chỉ nhìn lướt qua cặp chân dài miên man đó thoáng chốc, sau đó đối diện với toàn trường, so với những người phát biểu trước, ít nhất Trình Nhiên còn đem lại sự tò mò, nên chừng nửa số sinh viên định chờ xem y nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận