Trùng Nhiên

Chương 325: Âm mưu và mỹ hảo. (2)

Vương Lập Cương mặc dù là cấp dưới, nhưng hắn không hề tỏ ra sợ Ngô Chi Sơn, dúi điếu thuốc xuống gạt tàn, vẫn cái kiểu giọng không coi ai ra gì đó: “ Lão Ngô, anh làm ở công ty lớn quen rồi, không biết đám tiểu quỷ khó dây. Nếu không trấn áp, bọn chúng làm việc chểnh mảng, hôm nay câu cá mai tắm nắng, bớt xén vật liệu ... Anh giữ tiền hàng, chúng mới kiêng kỵ, cắm mặt làm việc, hiệu quất mới cao. Nếu không quất roi liên tục, chúng làm việc lề mề, đến khi hạn hợp đồng tới, chúng ta mới là bên cầu tới chúng, mà chúng làm vội làm vàng, chất lượng lại đi xuống .”

Ngô Chi Sơn im lặng, chuyện này hắn ta biết là có, hiệu suất lao động ở trong nước không cao chính là vấn đề được ti vi tới báo chí nói nhiều năm rồi.

“ Tóm lại là ở chuyện nội vụ này anh cứ để tôi lo đi, Vương Lập Cương tôi từ bùn lấy ngoi lên, mánh khóe gì cũng biết. Đại tài của anh là ở mảng đối ngoại, sách lược kinh doanh, việc nhỏ nhặt cụ thể này đừng để ý tới nữa.”

“ Ngoài kia có tin đồn chúng ta muốn dùng hắc đạo xử Trình Phi Dương, có phải anh tung ra không?”

“ Cảnh cáo một chút thôi. “ Vương Lập Cương cười nhạt không phủ nhận: “ Nhưng nếu tên nhà quê đó mà chọc giận tôi, tôi để Lôi Vĩ xử hắn. Ở giới giang hồ Thành Đô này, báo tên Lôi Vĩ đủ khiến đám tôm cá nhũn cả chân, không cần biết là Phục Long hay Phục Hồ, đều quỳ xuống cho tôi.”

Ngô Chí Sơn đi qua đi lại, có chút đau đầu: “ Tôi biết anh thân thuộc với nhân vật ở hắc đạo, không cần biết anh và họ đạt thành hiệp nghị gì, nhưng nghe tôi nói một câu đi. Lập Cương, rút sớm ra, đám đó sớm muộn gì cũng dính vào đại họa. Cái giới đó, dừng dính vào quá sâu, anh đã có sự nghiệp đáng hoàng rồi.”

Vương Lập cương gật đầu: “ Anh nói đúng, anh nói đúng, nhưng mà anh cũng không cần để ý tới phương diện này. Tôi lăn lộn trong giới đó bao năm, cũng có chừng mực mà, đâu để xảy ra vấn đề gì chứ ... Nhưng mà đám Phục Long đánh tới đầu chúng ta rồi, không xuất chiêu mới có vấn đề thật đấy.”

Ngô Chi Sơn đi ra cửa sổ, mưa lớn che hết tầm nhìn, thành phố hiện ra mông lung sương khói: “ Thời gian qua tôi luôn nghiên cứu Phục Long, bọn họ bắt đầu bằng việc cơ cấu bưu điện thiết bị lạc hậu, tranh thủ thời cơ tiến vào, sau đó làm thật tốt một nơi, lợi dụng ảnh hưởng lan tỏa dần chiếm thị trường. Kỳ thực giống chúng ta chiếm cứ Thành Đô tỏa ra bốn phía, còn họ là lấy nông thôn bao vây thành phố .”

“ Thì đương nhiên, một cái công ty nhỏ, ngoài cách chạy xuống quê kiếm cháo thì còn cách nào, giờ có tí tiền rồi, tiểu nhân đắc ý, chạy lên thành phố lớn.”

“ Không thể nói vậy được, đây là chiến thuật hẳn hoi đấy.”

“ Được, được, coi như là chiến thuật của đám nhà quê đó đi. “ Vương Lập Cương thuộc phái thực chiến, mấy thứ lý luận đó hắn không mấy để trong lòng: “ Dù sao thì chúng ta cũng nhận quân lệnh trạng từ tổng bộ rồi, Thành Đô không thể mất, một khi mất. Nếu không tổng bộ ở Pháp không tha cho chúng ta, thị trường Tứ Xuyên mỗi năm đem về cho Bối Thác hơn một tỷ tệ, trong đó gần 800 triệu tới từ Thành Đô, nếu làm hỏng, kết cục chúng ta tốt đẹp được sao?”

“ Biết mình biết người trăm trận không thua mà, tôi phân tích Phục Long để biết thứ họ coi trọng nhất là gì, vấn đề chiến thuật nông thôn bao vây thành phố là gì? “ Ngô Chi Sơn kiên định đường lối của mình: “ Dàn quân rộng, lương thảo hao tốn nhiều. Phục Long chỉ đang tạo thế thôi, bọn chúng không lớn mạnh như thế, nên Phục Long phải có được Thành Đô, nếu không chúng sẽ sụp đổ! Tôi dám đảm bảo, Trình Phi Dương bây giờ còn ăn không ngon ngủ không yên hơn chúng ta .”

“ Nếu đã tìm ra điểm yếu của bọn họ, vậy thì nhè vào đó mà đánh thôi. Phục Long ỷ vào cái gì là chính, chính là giá thấp, chúng ta phát động cuộc chiến giá, không cho họ không gian tiến vào Thành Đô, xem Phục Long duy trì được bao lâu? Họ nhiều tiền hơn hay chúng ta nhiều tiền hơn?”

“ Tất nhiên là chúng ta.” Vương Lập Cương giục: “ Chi tiết chi tiết.”

Ngô Chi Sơn quay trở lại bàn làm việc, lấy bản văn kiện ném cho Vương Lập Cương: “ Muốn giữ được miếng bánh giá trị cả tỷ này, tổng bộ phải nghe tôi, trên cấp quyền rồi, xem tôi được cấp cho bao nhiêu? Khởi đầu là 8000 vạn, đủ khai chiến với bọn chúng ...”

Vương Lập Cương mở văn kiện ra xem, mặt dần hiện vẻ hung dữ: “ Vẫn quá lâu, nên để con rắn độc Lôi Vĩ ra dọa chúng một chút, gây áp lực hai phía vẫn tốt hơn.”

Với người khác trời mưa có lẽ là thời tiết phiền toái, Trình Nhiên thì ngược lại, y không những thích mưa, còn thích mưa lớn, thích cảm giác đi trong mưa. Chẳng biết vì sao lại thế, chỉ đơn thuần thích thôi, thích cô độc bước một mình trong cơn mưa.

Vì thế Trình Nhiên không đi xe buýt cứ vậy đi bộ về nhà.

Chưa về đến nhà đã mơ hồ nghe thấy tiếng người nói, còn không chỉ một người, mở cửa ra thấy trong phòng khách rất đông, chừng mười ba mười bốn người, bọn họ chặn cha y trong nhà, giọng kích động, nói ầm cả nhà, đang không hiểu chuyện gì thì Từ Lan kéo qua một bên. Trình Nhiên hỏi vội: “ Chuyện gì thế mẹ?”

Từ Lan nói nhỏ: “ Một số nhà cung ứng thiết bị cũ của Hoa Thông, liên hợp với nhau tìm cha con.”

Phục Long mua lại Hoa Thông, mà Hoa Thông trước kia có không ít nhà cung ứng và nhà xưởng, có người còn mua nhà trong khu tập thể Hoa Thông, sau khi biết chỗ ở của Trình Phi Dương, được một số người chỉ dẫn, kéo cả tới đây.

Trình Nhiên cau mày: “ Bảo an đâu ạ? Sao lại để chuyện này xảy ra”

“ Cha con cho bọn họ vào đấy, đều kiểm tra xác nhận thân phận rồi, vốn muốn bảo họ tới văn phòng nói chuyện, họ dứt khoát muốn tới nhà nói chuyện.”

Lúc này Trình Nhiên mới nhìn thấy phòng khách có đủ thứ quà cáp, còn cha y đang vất vả từ chối, xem ra không phải là tới gây chuyện, thế là ổn rồi, hỏi: “ Mẹ, có gì ăn không? Cho con ấm trà nữa nhé.”

Từ Lan bợp Trình Nhiên một cái, dù vậy vẫn vào bếp lấy hộp bánh quy, Trình Nhiên kiếm cái ghế, vắt chéo chân ngồi xem trò vui.

“ Tổng giám đốc Trình, chúng tôi vốn là nhà cung cấp của Hoa Thông, sau Hoa Thông làm ăn bết bát, bị Bối Thác chiếm thị trường, đám huynh đệ làm ăn rất khó khăn .” Nam tử trung niên vẻ mặt đầy căm phẫn: “ Anh biết sao không, bọn họ mỗi quý kết toán một lần, lại còn giữ lại 40% tiền hàng, đợi đơn hàng lần sau mới thanh toán phần còn lại ... Chưa hết, tên khốn nạn Vương Lập Cương còn dùng đủ mọi lý do không đạt tiêu chuẩn để trừ tiền của chúng tôi ... Không nghe là hắn bới móc, bắt làm lại, làm lại mà quá hạn một cái hắn kêu trái hợp đồng, thế là vất vả làm việc, cuối cùng đến vốn cùng không thể thu về.”

Người khác vỗ bàn: “ Chúng tôi không muốn làm cho chúng, nhưng thị trường Thành Đô bị chúng chiếm rồi. Chúng không đặt hàng, chúng tôi không có việc làm, trong xưởng có mấy chục người phải ăn cơm chứ, máy móc phải hoạt đồng, vật liệu phải tiêu hao, dừng một phát là tổn thất lớn ... Cho nên chúng tôi nhận chút việc ngoài, bù được phần nào hay phần này. Nhưng phải làm lén lút, nếu để Vương Lập Cương biết, hắn sẽ có đủ trò hành hạ. Năm ngoái xưởng của Lão Cổ vì chống đối hắn mà hỏng rồi, hắn không đặt hàng nữa, giờ suốt này bị công nhân vây nhà đòi lương, ai dám chống đối .”

“ Bọn họ vô pháp vô thiên quá rồi. “ Trình Phi Dương thẳng tính, nghe chuyện chướng tai gai mắt thì nổi giận:

“ Nói thật, nếu chúng tôi nhận gia công bên ngoài thì vẫn có lợi nhuận, công ty khác không đủ tạo thành cạnh tranh với chúng. Vương Lập Cương làm thế là để đảm bảo hiệu suất sản xuất của Bối Thác, hắn không ngừng lấy roi quất chúng tôi.” Nam nhân trung niên nghĩ tới ấm ức phải chịu mấy năm qua, tay bóp chặt phát run, giọng có hơi nghẹn: “ Không sống nổi nữa rồi, thực sự không còn đường sống nữa, chính phủ đề xướng chuyển hình, đa dạng hóa sản xuất, nhưng nói thì dễ, chúng tôi làm bao nhiêu năm, chuyển hình đâu dễ, vốn liếng không có.”

“ Nói đi phải nói lại, trước kia chúng tôi cung cấp hàng cho Bối Thác cũng không gian nan thế này, nhưng Hoa Thông đổ rồi, cả cái Thành Đô chỉ còn lại Bối Thác, thế là Vương Lập Cương mặc sức hoành hành.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận