Trùng Nhiên

Chương 488: Em ghen à?

Trình Nhiên hết cách, hôm nay phải thay đổi chiến lược, từ phòng ngự chuyển sang tấn công thôi, nếu không cô vợ nhỏ có khi không thèm nhìn mặt mình mất.

“ Cháu lại thấy hiện tượng internet ở Mỹ đang nóng một cách bất thường. Thời điểm hiện tại chuỗi sản nghiệp internet chưa làm ra loại nhuận, một công ty không có cơ sở lợi nhuận, tất cả chỉ dựa vào một khái niệm và lý tưởng, tài chính đầu tư quá độ, người người điên cuồng mua cổ phiếu, không ngại đặt cả gia sản vào đó. Đây là hiệu ứng dê đầu đàn, con đầu đàn đi đâu, con còn lại đi theo tới đó. Vấn đề là một khi có tín hiệu không tốt, chỉ cần một hai con dê đầu đàn loạng choạng, sẽ làm cả đàn khủng hoảng, đám đông khủng hoảng sẽ dẫn tới cái gì? Đó là giẫm đạp, lúc mua mọi người điên cuồng mua, đến lúc bán cũng thế .... “ Cảm thấy nói vậy còn quá chung chung, nha đầu đó chưa thỏa mãn đâu, Trình Nhiên chốt thêm một câu: “ Theo tình thế này, cháu cho rằng năm sau thôi là toàn bộ NASDAQ sẽ sụp đổ.”

Chấn động chưa, hài lòng chưa?

Trần Tuệ Nghiên cười híp mắt, càng nhìn Trình Nhiên thấy vừa mắt, đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là phản bác lại lời của con trai Nguyên Huệ là cô thích rồi.

Những người tham gia đề tài này, điều Trình Nhiên nói cũng lý lẽ logic lắm, nhưng mà quá khoa trương rồi, bây giờ ở Mỹ người ta oanh oanh liệt liệt sáng nghiệp, hơi nóng phả qua Thái Bình Dương, như lửa cháy tới mày rồi, có người bảo nó sắp sụp đổ, ai tin được.

Chỉ có Lục Vĩ nãy giờ chưa để ý tới Trình Nhiên nhìn y nghiền ngẫm, kết luận có vẻ hơi võ đoán rồi, hiện hắn chưa thấy đủ cơ sở đưa ra kết luận này. Tuy là người học về quản lý kinh tế xã hội, hắn không phủ nhận nguy cơ này, nhưng đó là chuyện vài năm nữa mới diễn ra, huống hồ đâu phải không ai hiểu, thế nào cũng có biện pháp ức chế chứ?

Dù gì một học sinh cao trung nói ra câu này thì cũng là ghê gớm rồi.

Mắt hắn liếc sang Khương Hồng Thược, ánh mắt cô bé long lanh thấy rõ, hắn không lạ gì, cô bé này hiếu kỳ lắm, luôn bị thứ mới lạ khác thường thu hút.

Hắn, có chút cảm giác nguy cơ.

Nguyên Huệ thì lại đưa mắt ra hiệu cho con trai. Cao Lâm tuy không tán đồng lời Trình Nhiên, nhưng ở đại học, hắn chủ yếu làm nghiên cứu, muốn phản bác Trình Nhiên, phải bẻ gãy ý kiến của y ở cả mặt kinh tế và xã hội mới đủ sức thuyết phục, nếu nói bừa chẳng phải lộ cái dốt của mình?

Không ngờ Ngụy Trung Hiền mới là người lên tiếng phản bác: “ Chú thấy thì khó có khả năng đó .... Đọc báo có thể thấy, kinh tế Mỹ đang ở giai đoạn tăng trưởng dài nhất lịch sử, tỉ lệ thất nghiệp cũng thấp nhất lịch sử, lãi suất ngân hàng thấp. Từ khi máy vi tinh xuất hiện, nâng cao hiệu suất làm việc, giờ lại thêm internet khiến thông tấn thuận tiện, tất cả yếu tố đó rất có thể tạo thành một cuộc cách mạng lớn đấy. Mà một cuộc sụp đổ lớn như không thể nào do yếu tố ngẫu nhiên, yếu tố đó có xuất hiện chỉ là xúc tác cho vết nứt có sẵn, dấu hiệu đó chưa xuất hiện mà.”

“ Vâng, chú nói đúng ạ, tỉ lệ thất nghiệp thấp, lãi suất thấp, tài chính lưu động cao, lại thêm kỹ thuật đột phá, có thể tạo ra cả nền kinh tế mới. “ Trình Nhiên trả lời: “ Nhưng chứng khoán Mỹ lại tăng trưởng gấp ba lần kinh tế, vậy là quá nóng rồi. Cháu đồng ý với chú mạng internet sẽ đem lại một cuộc cách mạng, nhưng các công ty mà người ta đang điên cuồng theo đuổi, thực sự mang lại giá trị tương ứng với sự tăng trưởng đó không ạ? Giống anh Ngụy vừa nói về tình hình sáng nghiệp ở trong nước, lời khen rất nhiều, tung hô nhiều, thực chất không làm ra lợi nhuận, chỉ cắn răng kiên trì.”

“ Ngay ở ở nước Mỹ cũng có bài viết cảnh báo gọi đây là ‘phồn vinh phi lý’, nhưng từ ngân hàng, nhà đầu tư mạo hiểm, những nhà bình luận đều không muốn tỉnh lại. Đầu tư dựa trên kỳ vọng lớn, nhưng báo đáp lại không có, đợi khi nhà đầu tư không rót vốn thêm nữa, tài chính suy kiệt, một số hạng mục kém hơn sẽ đổ bể trước. Sau đó dẫn tới sự hoài nghi của số đông, mất đi hiệu ứng đám đông, cơ sở lợi nhuận không có, sẽ dẫn tới sụp đổ mau chóng thảm khốc.”

Ngụy Trung Hiền gật gù, mặc dù chưa hẳn đã thuyết phục được ông, nhưng góc nhìn này đáng suy ngẫm, cả Lý Tĩnh Bình và Khương Vi Cầm, Trần Tuệ Nghiên đều có chút trầm tư.

Lạc Khang vỗ tay một cái: “ Nói hay, chú cũng thấy như vậy, quá mù quáng theo đuổi một thứ không phải chuyện tốt! Mọi người cùng thổi một cái bong bóng, nó nổ là tất nhiên, nhưng mà tham lam và tâm lý cầu may luôn đi liền với nhau, người ta không chịu tỉnh ngộ đâu.”

Cao Tu Hiền quan sát Trình Nhiên, hứng thú hỏi: “ Cháu biết nhiều như thế, trong nhà hẳn là phải làm việc ở lĩnh vực tương quan rồi ... Chú đoán, cha cháu là chủ nhiệm Trình của phòng nghiên cứu chính sách tỉnh hả?”

“ Dạ không ạ, nhưng chú nói đúng, nhà cháu làm trong lĩnh vực viễn thông, vì thế cháu biết ít nhiều. “ Trình Nhiên tự hào nói: “ Cha cháu là Trình Phi Dương của công ty Phục Long.”

“ Ồ, ra là con trai của tổng giám đốc Trình ... “ Giọng Lạc Khang cao lên vài phần: “ Thảo nào, ha ha, đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử.”

Sự kiện Lôi Vĩ tới nay vẫn chưa lắng xuống, liên quan tới đề tài này khá mẫn cảm, không thích hợp đem ra trò chuyện ở một cuộc tụ hội vui vẻ thế này, nên mọi người không nhắc tới. Nhưng nhìn ra được, mọi người đều có một loại "thì ra là thế", coi biểu hiện của Trình Nhiên là đương nhiên.

Trần Tuệ Nghiên cười hì hì ghé vào bên tai Khương Vi Cầm nói nhỏ: “Dư luận ngả về một phía rồi, ngay cả cậu con rể hờ kia cũng không nói được gì, tính toán của cô xem chừng thất bại, định làm gì đây?”

Khương Vi Cầm hừ khẽ một tiếng không đáp, giờ đã nói thất bại còn quá sớm.

Tiếp theo mọi người chỉ nói chuyện vui vẻ ở Thành Đô.

Ăn tới nửa sau bữa cơm, Khương Vi Cầm đứng lên, nói làm mọi người vài món canh, sau đó vào bếp, vị bếp trưởng Trần Tuệ Nghiên mời sau khi làm món ăn chính xong đã về, nguyên liệu nấu ăn còn rất nhiều, Khương Vi Cầm lấy ít rau, cho vào bồn rửa, mở vòi nước, nước chảy ào ào bắn lên bọt trắng.

Không lâu sau Lý Tĩnh Bình cũng đi vào, cho nước vào nồi đặt lên bếp:” Sao hôm nay em lại bảo Hồng Thược gọi Trình Nhiên tới? Đã thế lại còn bảo cả Lục Vĩ.”

Hắn tối qua mới từ Sơn Hải tới Thành Đô, biết hôm nay nhà mình mời đáp lễ vài người bạn mời nhà mình vào dịp Tết, đến khi Khương Hồng Thược nói ra ngoài đón bạn mới biết là còn có bạn của con gái mình tới, nhưng cũng không ngờ có cả Trình Nhiên. Thế đã đành đi, Lục Vĩ cũng xuất thì quá đáng rồi.

Suốt cả bữa cơm hắn luôn phỏng đoán, giờ tranh thủ cơ hội hỏi ra.

Khương Vi Cầm ngắt rau quay sang hỏi lại: “ Thế thì có vấn đề gì?”

Lý Tĩnh Bình thở dài: “ Không phải em định bố trí chút chướng ngại với thằng bé đó đấy chứ?”

“ Xem ra anh thiên vị thằng bé đó rõ ràng quá nhỉ?” Khương Vi Cầm sắn ống tay áo, thuận tay cầm nhánh rau lên vẫy vẫy trước mặt chồng: “ Lợn tới nhà gặm rau nhà mình rồi, em đưa ra cảnh cáo, lập rào giữ cửa nhà.”

Lý Tĩnh Bình vuốt mặt: “ Em đặt rau xuống đã, anh thấy em quan trọng hóa vấn đề rồi, Trình Nhiên với Hồng Thược là bạn học, con gái mình xinh đẹp là thế, có đứa con trai nào tiếp xúc mà không động lòng? Nhưng mà có ý đồ gì thì cũng còn xa xôi lắm, chúng nó còn đang học cao trung mà .... Với lại, ài ... Chính em mới là người dẫn lợn vào nhà mình đấy, nếu hôm nay không có Lục Vĩ, chẳng qua chỉ là bạn bè tụ hội thôi, giờ em làm thế này? Thành cái gì rồi? Thừa nhận thằng bé đó là ứng cử viên tiềm năng à?”

Khương Vi Cầm ngẩn ra một chút, cái này đúng là trí giả tính trăm điều cũng có một điều sai, sau đó có chút tức giận: “ Anh không hiểu, anh cũng không ở đây không biết, năm thứ nhất con bé có chuyện gì cũng tâm sự cùng em ... Nhưng từ khi thằng bé đó chuyện tới, giờ trong trường có chuyện gì, dù em có hỏi, nó cũng không nói nhiều, toàn là dùng cái CQ kia lên mạng với điện thoại nói với đứa bên kia. Em thấy nhà mình bình thường nên cắt mạng, thu lại điện thoại, kỳ nghỉ mới trả.”

Lý Tĩnh Bình nhìn vợ chằm chằm: “ Không phải ... Ừm, em .. Em ghen với Trình Nhiên chứ?”

“ Em mà ghen với thằng bé đó à? “ Đôi mắt phượng dài của Khương Vi Cầm nhướng lên, giọng nói trấn định nhưng mà khiến người ta rét run: “ Em việc gì mà phải ghen với nó, nó là cái gì chứ, một thằng nhãi con ... Em không tin đuôi nó vểnh lên trời được, phải cho nó biết người giỏi còn có người giỏi hơn.”

Lý Tĩnh Bình dở khóc dở cười: “ .... Tuổi ngần này rồi, còn là lãnh đạo lớn hơn cả anh, sao còn trẻ con thế?”

Nước trong nồi đã sôi, rau vào nồi trần qua, Khương Vi Cầm tự mình đổ canh ra rồi mới quay đầu lại, cái chóp mũi hếch giống con gái y hệt, cách Lý Tĩnh Bình chưa tới một tấc: “ Chuyện tiếp theo đây anh đừng can thiệp vào, chỉ nhìn, nghe, không được nói, anh có làm được không?”

Đã thế này rồi, còn làm gì nữa, Lý Tĩnh Bình đưa tay chỉ mắt, miệng, tai mình: “ Thứ phi lễ chớ nói, thứ phi lễ chớ nghe, thứ phi lễ chớ nhìn.”

Khương Vi Cầm xoay người bê bát canh đi đãi khách.

Lý Tĩnh Bình nhìn theo vóc dáng hấp dẫn của vợ, lát sau lắc đầu: “ Nữ nhân, đúng là không thể nói lý được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận