Trùng Nhiên

Chương 197: Rùa và thỏ chạy thi! (1)

Một người nếu biết trước được những sự kiện lớn gì sẽ xảy ra trên thế giới, sẽ có cảm giác thế nào?

Trình Nhiên nhiều lúc cảm giác mình đang ở trong một trò chơi, nhiều lúc cứ thấy không chân thật. Tất cả đều là nhân vật trong trò chơi, chỉ có y là người nằm ngoài quy tắc cuộc chơi.

Năm nay nước Pháp sẽ tổ chức cúp bóng đá thế giới, bài hát "Dờ cắp of Life" sẽ trở thành ca khúc bóng đá có tính biểu tượng nhất, từ ông già răng móm tới đứa bé tí xíu đều có thể hát một đoạn.

Đó cũng là World Cup kinh điển nhất, siêu sao lão tướng Gabriel Batistuta, Dennis Bergkamp, Roberto Baggio vẫn đang tỏa sáng rực rỡ, Zinédine Zidane, Rivaldo đang ở thời đỉnh cao phong độ là cột trụ làng túc cầu. Patrick Kluivert, "người ngoài hành tinh Ronaldo" dẫn đầu thời đại mới với màn thể hiện lóa mắt bước lên sân khấu thế giới. Có thể nói lão tướng chưa chịu lui, tân binh đã thách thức, tất cả bọn họ đều là cầu thủ vĩ đại mà tất cả mọi người đều thuộc tên, dù là trước đó hay sau này, không có một World Cup nào có thể sánh được.

Cũng trong năm đó, tuyến cáp biển đầu tiên trên thế giới dùng để truyền tải internet được khai thông, 80% lưu lượng thông tin trên thế giới do cáp biển gánh vác. Có thể nói, 300 vạn năm qua, xã hội loại người chưa bao giờ phát triển với tốc độ nhanh như thế, tựa hồ chỉ chớp mắt một cái đã có vô số biến hóa.

Trình Nhiên cũng đã phái đi viên đại tướng đầu tiên của mình đặt nền tảng xông pha thời đại này.

Năm 1998 này, ngọn gió chính sách, đổi mới kỹ thuật, trong nước khởi công công trình Chinanet, thay đổi hàng trăm vạn ngàn vạn thiết bị định tuyến, nâng cấp mở rộng mạng lưới. Giống như một mảnh đất đã được xới đất, bón phân, tưới nước đầy đủ rồi, từ đó vô vàn hạt giống đua nhau nảy mầm vươn lên.

Đó chính là thời thế tạo anh hùng, nếu không có mảnh đất ươm mầm này, thì những nhân vật đời sau đứng trên đỉnh kim tự tháp kia sẽ có rất nhiều người sẽ thất bại thảm hại, bọn họ không hề thiếu tài hoa, quyết tâm, chỉ thiếu gió đông mà thôi.

Năm nay cũng có nhiều ác mộng, nguy cơ tài chính Châu Á, đồng yên mất giá, chính phủ đặc khu Hong Kong đối kháng với kẻ đầu cơ quốc tế, thị trường chứng khoán toàn cầu rung chuyển ... Còn có rất nhiều chuyện khiến người ta lo sợ, bất lực xảy ra.

Rất nhiều chuyện kỳ thực là xu thế không thể thay đổi được.

Cứ nhìn khắp dòng sông dài lịch sử sẽ thấy, nhiều sự kiện bộc phát, nhìn có vẻ bất ngờ, kỳ thực đều do vô số nhân tố tầng tầng tích lũy tạo ra.

Tuyệt đối không thể có chuyện một người trùng sinh xuất hiện là có thể ngăn cơn sóng dữ, có thể cống hiến to lớn cho quốc gia. Bản thân sự việc có cơ chế nhân quả gây ra, can thiệp vào cơ chế đó, khả năng sẽ nhận lấy trái đắng.

Bởi vậy Trình Nhiên cẩn thận tiến tới từng bước, đồng thời chú ý mọi việc xung quanh.

Ngày 20 tháng 1 năm 1998, kỳ thi cuối kỳ của Nhất Trung Sơn Hải cũng tới.

Trước kỳ thi, bất kể là những học sinh hồi dạ tiệc nghệ thuật, Giáng Sinh Tết Dương chơi điên thế nào, tới thời khác cuối cùng, không khí học tập của Nhất Trung vẫn thể hiện ra. Mùa đông trời sáng muộn, nhưng mỗi ngày khi trời vẫn còn tối, trong phòng học bật sáng đèn, đã có rất nhiều học sinh tới rồi.

Còn những buổi tối tự học cũng thiếu đi những tiếng thì thầm tán gẫu, thêm tiếng viết lách soàn soạt, thêm gương mặt chăm chú giải bài tập.

Ở Nhất Trung không có chuyện thu bài tập về nhà chấm điểm, làm thế chỉ phí thời gian công sức, bình thường giáo viên bố trí bài tập về nhà chỉ là phát giấy hoặc chỉ định đề trong sách, hôm sau lên lớp sẽ giảng. Bởi thế hôm trước có làm bài hay không thì hoàn toàn dựa vào sự tự giác thôi.

Đôi khi sự trưởng thành của học sinh Nhất Trung cũng thể hiện ở phương diện này, bình thường rất nhiều hoạt động lớn nhỏ, chơi hết mình, không phải chỉ biết vùi đầu vào học, nhưng tới chuyện lớn liền bất phải làm gì, không nên làm gì. Thi cho tốt, thể hiện trình độ và học lực của mình, ở nhà bớt lo, năm sau cũng thêm một phần thong dong.

Thi không tốt à, kỳ thực lớn cả rồi, tự xem lấy mà làm đi.

Điều ấy cũng thể hiện một phần lo lắng của học sinh với tương lai.

Mọi người vẫn còn nhớ Trình Nhiên áp đảo người đứng thứ hai toàn khối tới 23 điểm.

Có thể nói năm thứ nhất từ khi khai giảng không ai chói mắt như Tống Thời Thu. Đẹp trai này, chơi bóng rổ xuất sắc này, thành tích trung khảo không phải số một, nhưng mọi ai tiếp xúc với hắn đều biết, đó chẳng qua là vì Tống Thời Thu chưa dốc hết sức ra mà thôi. Thậm chí còn đồn đại gia cảnh hắn không tệ, nên Tống Thời Thu gần như thành mặt trời nhỏ ở Nhất Trung.

Kết quả mặt trời đỏ rực đó bị vạn mũi hàn băng đâm thấu, thiếu chút nữa tắt ngúm.

May là Tống Thời Thu tựa hồ thức tỉnh rồi, miệt mài học tập, bài kiểm tra thử thành tích tăng mạnh. Còn Trình Nhiên, có vẻ tụt lại, mấy lần kiểm tra trên lớp đều không biểu hiện như lần trước, đánh bất phân thắng bại với Lý Đức Lợi, Dương Hạ, Trịnh Thu Anh ...

Nhiều người vì thế sinh ra hi vọng.

Sắp thi cuối kỳ rồi, Lý Đức Lợi, Trịnh Thu Anh đều chung một suy nghĩ, nếu cố gắng thêm nữa, có khi vượt qua được Trình Nhiên.

Không biết có phải vì suy nghĩ đó dẫn lối không, dù sao thì bình thường ở trên lớp hai người họ thường hay tìm Trình Nhiên thảo luận bài tập, thời gian này đột nhiên không tới tìm Trình Nhiên nữa.

Mà năm thứ nhất cũng sinh ra một tin đồn.

Nói Trình Nhiên lần trước đứng thứ nhất cho nên sinh ra tâm lý kiêu ngạo, hết tham gia ban nhạc, lại sáng tác ca khúc, có vẻ chệch hướng rồi. Tới mức bài kiểm tra trên lớp luân lạc tới mức ngấp nghé với người đứng thứ 5 trong lớp, trong khi Tống Thời Thu được bài học sương máu, càng đi càng xa, sắp tới lúc thấy được hơn thua thực sự rồi.

Những lời này mới đầu từ chỗ các giáo viên truyền ra, sau mới đến học sinh.

Bài hát "Đều chọn C" rất hay, rất có tài hoa ... Nhưng nếu thành tích không tốt, bài hát sẽ là những lời mỉa mai chua cay nhất giành cho Trình Nhiên.

Kỳ thi cuối kỳ của Nhất Trung tiến hành vào ngày 20, 21, 22, 23 ... Kết thúc kỳ thi, toàn bộ trường học được nghỉ hai ngày.

Hai ngày đó đám học sinh chẳng hề vui sương gì, mà chỉ thấy bị dày vò.

Tới ngày 26 tháng 1.

Học sinh từ các ngóc ngách của Sơn Hải tụ tập lại.

Tới lúc nhận thành tích rồi.

Suốt từ sau Tết Dương tới lúc thi cuối kỳ, Tần Tây Trăn mơ hồ cảm giác được chuyện bất thường, thi thoảng tới nhà ăn trường ăn cơm, cô thấy mấy giáo viên thì thầm với nhau cái gì đó, rồi nhìn về phía cô, ánh mắt của họ rất khó diễn tả, cô không thể nói đó là ánh mắt thiện cảm được.

Cũng có giáo viên nam tới bắt chuyện: “ Tiểu Tần này, cái ban nhạc của cô vẫn hoạt động à ... Sắp cuối kỳ rồi, biểu diễn cũng xong rồi, vẫn đề học sinh chơi sao?”

Trước khi làm giáo viên, Tần Tây Trăn thấy nghề này rất thần thánh, bất kể từ gia đình giáo viên của mình, hay là quá trình học tập ưu tú của cô, tựa hồ mỗi giáo viên cô gặp được đều rất tốt, cho nên trong ấn tượng của cô, giáo viên là tấm gương dạy người.

Sau khi tốt nghiệp, nhờ quan hệ gia đình thao tác, Tần Tây Trăn vào Nhất Trung làm giáo viên âm nhạc. Xét theo tuổi của cô, với phần đông mà nói còn là nữ sinh đại học, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đi vào cương vị công tác, nhưng thực sự vẫn chưa cảm thụ được quá nhiều hiện thực xã hội.

Đến khi mâu thuẫn của Vương Kỳ, Đàm Khánh Xuyên ầm ĩ cả trường, có kẻ đáng ghét, có kẻ luồn cúi, thì ra giữa giáo viên cũng có chuyện xấu xa như vậy. Nữ giáo viên tán gẫu với nhau cũng cố ý khoe chồng hay bạn trai mình mua cho trang sức thế nào, trong nhà ra sao, hoặc thì thầm nói xấu người khác ...

Giáo viên cũng là người cũng có thất tình lục dục, chỉ là ở trước mặt học sinh phải tỏ ra là tấm gương, phải nói tới đạo lý to lớn. Nhưng hết giờ, đó chẳng qua là một nghề nghiệp thôi, vấn đề tồn tại ở chốn công sở vẫn tồn tại ở đây, giữa người với người có va chạm có mâu thuẫn, dù không có mâu thuẫn gì vẫn có người ngứa mắt với mình.

Tần Tây Trăn xinh đẹp mặc dù là ưu thế trời sinh, nhưng tương ứng trời sinh cũng khiến một số người khó chịu, nhìn thấy cô đã mặt sưng mày xỉa quay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận