Trùng Nhiên

Chương 628: Hai nhóm người. (1)

Trình Nhiên và Tạ Phi Bạch lần nữa gặp nhau, lần này không phải hẹn riêng, mà là ngoại giao theo đúng ý nghĩa của nó, Từ Lan và Tương Vi tổ chức lễ cám ơn cuối năm ở Long Tuyền Sơn, mời bạn bè và nhân vật trong giới chính trị thương nghiệp Thành Đô.

Trình Nhiên bị Từ Lan yêu cầu tham gia bữa tiệc, lý do là không ai rảnh làm cơm cho con hết.

“ Có phải cậu ta ra ngoài đều có vệ sĩ, nghe nói là cảnh vệ? Nhà bọn họ có hợp tác với quân khu Thành Đô mà.”

Trong hội trường khách sạn Long Tuyền Sơn, vài người cùng tuổi vây quanh Tạ Phi Bạch trò chuyện gì đó.

“ Lần trước trên đường Quang Hoa nhìn thấy biển số xe 06666V, không thua kém chiếc Mercedes 9988 của anh Hồ, nghe nói là xe nhà họ?”

Thời buổi đó biển số xe có số "0" là tiêu chí của xe đặc quyền.

“ Anh Tạ quen cậu ta chứ?”

“ Coi như là quen. “ Tạ Phi Bạch hời hợt trả lời: “ Mà vệ sĩ cái gì, vớ vẩn, nhà họ hợp tác với quân khu thì cậu biết được chắc? Loại chuyện này dù người nội bộ cũng không biết được đâu, đừng nghe đồn linh tinh, lại còn xe biển số 6666 gì, đều không có.”

Nghe xung quanh đồn đại về Trình Nhiên, Tạ Phi Bạch cũng có chút buồn cười, nguyên do Trình Nhiên nổi tiếng, à không công tử Phục Long nổi tiếng là vụ "đánh ghen" lùm xùm ở cung văn hóa Thành Đô rồi.

Nhưng ngoài sự kiện đó ra, Trình Nhiên không tham gia bất kỳ cuộc tụ họp nào của giới công tử ca Thành Đô, nên mới thành nhân vật "rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi", dẫn tới mấy tin đồn hoang đường này.

Ngày hôm nay là bữa tiệc do mẹ y tổ chức, cho nên nhiều người đang bàn tán xem có gặp được y không.

Lát sau "anh Hồ" được bọn họ nhắc tới đã đến, số người vây quanh Tạ Phi Bạch đi mất một nửa.

Trong vòng tròn này anh Hồ là nhân vật hot, trong nhà không cần nói, tuy không bằng nhà Tạ Phi Bạch, song cũng có vai vế, có điều bối cảnh gia đình chỉ là thứ yếu, hắn sở dĩ nổi tiếng trong giới vì chịu chơi, lên đại học một cái đã mở cái quán bar, một quán bò bít tết, còn là đại cổ đông của một quán Karaoke.

Tên này thích phô trương, ăn mặc toàn hàng hiệu, tới trường bằng xe đắt sang, gây oanh động không nhỏ.

Là người trong vòng tròn, ít nhiều biết nhau, Tạ Phi Bạch không ưa tên họ Hồ đó, cũng không là do thể hiện với đám bạn bè, họ Hồ từng thể hiện sự khinh thường với Tạ Phi Bạch, nói hắn không cùng cấp bậc, mở cái quán net thôi, trò trẻ con.

Lời đó tất nhiên truyền tới tai Tạ Phi Bạch, nói thật Tạ Phi Bạch chẳng có phản ứng gì cụ thể, nói là tức thì có, nhưng mà chẳng cần vì một kẻ đẩu đâu nói một câu ngông nghênh mà để bụng.

Người mà Tạ Phi Bạch đắc tội có cả đống rồi, nếu và vì một câu nói mà sôi máu lên thì sớm tức chết từ lâu. Chỉ cần không nói trước mặt hắn thì hắn mặc xác.

Nhưng mà trong mắt một số kẻ, có vẻ "anh Hồ' nói đúng rồi, Tạ Phi Bạch danh tiếng hung hãn là thế, gặp phải người ở tầng cấp cao hơn như anh Hồ là xìu ngay. Người ta lên đại học đã sáng nghiệp, không cần chìa tay xin gia đình, nói thẳng ra bản thân người ta là người có tiền.

Cho nên hai bên không cùng đẳng cấp.

Xung quanh Tạ Phi Bạch có vòng tròn riêng, chẳng phải vì sự xuất hiện của "anh Hồ" mà ảnh hưởng tới tâm tình.

Mọi người đang trò chuyện thì một nam tử từ bên kia đi tới, là kẻ vừa kiếm cớ rời đi, nói vài câu thiếu dinh dưỡng cho có rồi nói: “ Chung Tuấn, anh Hồ bảo mày qua bên đó.”

Chung Tuấn khó xử nhìn Tạ Phi Bạch, hắn quen biết cả hai bên, bình thường thân với Tạ Phi Bạch hơn một chút, cho nên không đi, ai ngờ đối phương lại gọi đích danh mình.

Giờ mà không đi thì đắc tội với người ta, trong giới này thì "không nể mặt" là thù oán lớn lắm chứ không đùa.

Mã Hoành Vũ ở bên Tạ Phi Bạch xua tay: “ Đi đi, lát nữa bọn tôi chưa chắc ở đây đâu, có khi đi chơi bài.”

“ Vậy lát nữa tôi tới. “ Chung Tuần thở phào, không quên tỏ thái độ rồi đi cùng người kia:

Đợi người đi rồi, bên này vắng vẻ hẳn, vừa xong còn đông như thế, giờ đi bảy tám phần liền mất hứng, Tạ Phi Bạch lúc này nhận được điện thoại, phất tay: “ Đi, theo tôi đón một người.”

Tủ lạnh trong nhà bị dọn trống rồi, Từ Lan nói là nhìn thấy cái nhà bán rau cho mình rửa rau rất thiếu vệ sinh, cho nên vứt đi, sau này không mua đồ ở đó nữa, Trình Nhiên hết cách, lại nhớ tới khách sạn Long Tuyền Sơn có món đùi dê nướng rất nổi tiếng, bụng sôi ùng ục, thế là đành nghe theo lời mẹ.

Từ xa nhìn thấy Tạ Phi Bạch đằng xa liền vẫy tay gọi, sau đó tụ lại một chỗ, đứng trò chuyện ở cửa hội trường một lúc rồi đi vào trong sơn trang, hoạt động tổ chức trong hội quán thì không tham gia nữa.

Ba nam hai nữ đi theo Tạ Phi Bạch tụt lại phía sau bàn tán, một nữ sinh mặc áo lông nói: “ Trông chẳng giống con tổng giám đốc Phục Long.

Thực sự là không giống trong tưởng tượng của họ, bọn họ cứ nghĩ Trình Nhiên mặc đồ Armani, tay đeo đồng hồ Rolex, thần thái nghênh ngang theo kiểu "kẻ nào không phục?" cơ. Chứ bây giờ Trình Nhiên mặc cái áo len cộ lọ dày, còn là áo mà Từ Lan đan rộng hai năm trước để y lớn lên mặc là vừa, ở giữa áo còn có hình cây dừa cầu kỳ nhưng rất quê, trước kia rộng không mặc được, bây giờ mới vừa vặn.

Cái quần jean nhìn không ra thương hiệu thì chỉ có đôi giày thể thao Lý Ninh, không thấy đồng hồ đắt tiền, không tay cầm di động Nokia, trừ dung mạo rất ưa nhìn dễ thiện cảm ra, thì chẳng có gì đặc sắc.

Phía bên kia anh Hồ luôn để ý tới phản ứng của Tạ Phi Bạch, hắn vừa cho Tạ Phi Bạch một vố mất mặt nho nhỏ, đang đợi Tạ Phi Bạch trả đũa, không ngờ người ta chẳng thèm để ý tới mình mà bỏ đi rồi, hình như đón ai đó đứng trò chuyện ở cửa rồi kéo nhau đi mất.

Có người chơi cả hai bên tới dò hỏi, kết quả truyền về tin, đó là con trai tổng giám đốc Phục Long, mọi người liền vỡ lẽ.

Thì ra là vậy.

Nhưng cũng có người chẳng coi ra gì.

“ Mấy người nói toàn những thứ vớ vẩn, vụ Lôi Vĩ là do hắn làm quá bậy, sớm khiến cao tầng bất mãn, vừa vặn có cái cớ Phục Long để ra tay thôi, nói trắng ra ở chuyện này Phục Long chỉ là quân bài, là con tốt thôi.”

“ Còn Viên Khuê là thằng ngu, chọc vào Thập Trung là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, bao nhiêu con cháu nhân vật lớn học ở đó, đúng là bọn lưu manh ngu dốt, tưởng lấy lòng Lôi Vĩ nào ngờ đá phải sắt, mấy nhân vật lớn phía sau kia khều tay một cái, bọn lưu manh tôm tép chả ngoan hết.”

Vụ Ngô Lỗi thì ai chẳng biết thằng đó đầu óc có vấn đề, dùng tay nhiều hơn dùng não, cái loại ấy không ai thèm dây thôi, chứ muốn trị hắn dễ ợt, chuyện Hoa Đằng bị loại là do đấu tranh cao tầng, chả liên quan gì đến xung đột hôm đó.

Tóm lại là thực sự nghĩ thế cũng được, ghen tỵ cũng được, thằng Trình Nhiên được đồn đại ầm ĩ đó chẳng có gì ghê gớm đâu mà cứ xôn xao cả lên.

Có khi là con mọt sách cũng không chừng ấy chứ.

Học giỏi thì làm gì, ra vườn hoa trung tâm thành phố đi, thiếu người giơ biển nhận làm gia sư à, tóm bừa một người hỏi, toàn là thành tích trác tuyệt.

Mấy tên này đứng về phía anh Hồ, tất nhiên là ở phía đối lập với đám người Tạ Phi Bạch, Trình Nhiên nếu cùng một bọn với Tạ Phi Bạch thì cũng là kẻ địch của chúng, mỗi tên nói một câu liền tạo thành dư luận, khiến người khác cũng dao động.

Kỳ thực lời của đám kia cũng cả đống sơ hở, cứ cho Trình Nhiên là con mọt sách đi, cũng không có cái chuyện y phải ra vườn hoa trung tâm làm gia sư, người ta là mọt sách con tổng giám đốc, nói gì thì nói cũng ăn đứt cả đám rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận