Trùng Nhiên

Chương 607: Chưa từng có.

Ăn xong tính tiền, năm người ăn uống xả láng, hết hai két bia, tổng cộng chỉ hết có 120 đồng, đó còn là do Tạ Phi Bạch đòi ăn xâu thịt nướng đặc biệt, giá những 3 đồng một đĩa, nếu không còn ít nữa. Trình Nhiên không khỏi cảm khái, thời đại này thật đáng yêu.

Trình Nhiên uống cầm chừng thôi, đám Mã Hoành Vũ thì đều phiêu phiêu cả rồi, y và Tạ Phi Bạch phải dìu ra đường bắt taxi, Tạ Phi Bạch một mình xách nách luôn hai tên.

Mã Hoành Vũ khoác vai Trình Nhiên, giọng hơi lè nhè: “ Ê, nói cho cậu việc ... Chuyện này cậu đừng nói là tôi nói, Phi Bạch không cho tôi nói đâu ... Nhớ Ngô Lỗi không, cha nó là công ty Hoa Đằng ấy, bị nhà cậu đá đít, ầm ĩ một thời ấy .... Thằng Ngô Lỗi đó la hét muốn chơi cậu báo thù, nó quan hệ rộng lắm, mà đầu óc lại có vấn đề, hay quá khích .... Nó không biết bọn tôi quen cậu. Hôm đó cả bọn tụ tập, nó chửi cậu rất dữ .... Lúc về, Phi Bạch và bọn tôi chặn nó ở gara ... Thằng đó trông vậy, không vừa, làm Phi Bạch bị thương ... Má, má ấy.”

Trình Nhiên không ngờ chuyện lại như thế, khi đó cha y và Chu Vũ Văn giao lưu với nhau, dù sao Hoa Đằng vẫn là công ty do cục thương mại đảm bảo, không thể để nát được, còn kế hoạch lên thị trường chứng khoán, chuẩn bị đã lâu rồi.

Trước tiên cho Hoa Đằng cảnh cáo, điều chỉnh nội bộ, cũng là trấn áp Nghiêm Sùng Minh, làm hắn mất uy tin, sau đó Chu Vũ Văn lại ra mặt làm Hoa Đằng cầu nối với Phục Long, được cả danh lẫn lợi.

Kết cục đúng như nhiều người dự đoán Phục Long chẳng thể làm gì được Hoa Đằng, nhưng Ngô Lập Viễn coi như xong rồi, để xảy ra sơ hở lớn như thế, vết đen này khiến sự nghiệp của hắn bị chặt ngang lưng ở đây.

Ngô Lập Vĩ hiện giờ vẫn còn ngồi đó, nhưng mà mất chức là cái chắc rồi, người muốn ké theo hắn đợi Hoa Đằng lên thị trường chứng khoán để kiếm miếng bánh thành bánh vẽ. Ngô Lỗi trong lúc tức giận làm ra chuyện gì bất chấp hậu quả khó nói, Trình Nhiên hoàn toàn không xét tới, không ngờ Tạ Phi Bạch ra tay hộ.

Bảo sao khi mình trêu vết thương trên mặt hắn, hắn lại tức giận như thế.

Nói thẳng ra thì chết à, cái thằng thích sĩ diện.

Đến lúc dìu mấy tên say lên taxi xong, Tạ Phi Bạch biết nhà họ phụ trách đưa về, Trình Nhiên hô lớn: “ Cám ơn nhé.”

Tên đó đưa tay ra vẫy, vẻ mặt "chuyện vặt", rất có phong phạm lão đại Nhất Trung năm nào.

Vì Thập Trung bắt đầu ôn tập tối, những học sinh nhà ở xa xin nội trú, Thập Trung kỳ thực không có chế độ nội chú, kí túc xá rất ít, chỉ có học sinh vùng ngoài không có cách nào khác mới vào ở.

Nói ra Thập Trung luận chất lượng giáo dục thì là đứng đầu trong tỉnh, luận điều kiện kí túc xá thì xếp ngược từ cuối xếp lên ở Thành Đô.

Kỳ thực không thể trách Thập Trung được, trường khác còn có thể chuyển chỗ, chứ Thập Trung vì hơn 2000 năm lịch sử gắn chặt tới nơi này rồi, mà xung quanh đều là quần hừng cát cứ. Thập Trung phải lập đạo tràng trong vỏ ốc, khu phòng học phải mở rộng, di tích phải giữ gìn, lấy đâu ra chỗ mà xây dựng kí túc xá cho học sinh ở.

Thế nên kí túc xá hết sửa chữa lại phải cơi nới, tận dụng triệt để, một phòng tám cái giường, cửa sổ cũng bé tẹo, không khí trong phòng không tốt.

Khó sống nhất là vào mùa hè, vì tranh giành phòng tắm ít ỏi, tan học tranh thủ từng giây từng phút ăn cơm xong chạy nước rút 400 mét. Còn nếu không tranh được phòng tắm riêng, thì mỗi nhà vệ sinh còn lắp vòi nước, cũng có thể tắm.

Cái cảnh ngồi dạng chân tắm ở nhà vệ sinh, thực sự không bút nào tả nồi.

Điều kiện sống như thế, vẫn phải nộp đơn tranh cướp nhau mới được một cái giường quý giá.

Nghe nói là Dương Hạ mới đầu chuẩn bị xin ở nội trú, nhưng mà mẹ cô Tiêu Vân sau khi biết điều kiện ăn ở trong kí túc xá của Thập Trung thì hết hồn không chịu. Nam sinh sống tạm bợ còn được đi, nữ sinh sẽ vô cùng bất tiện, huống hồ con gái mình xinh đẹp như vậy, cô không yên tâm được, cho nên bất đắc dĩ phải ở nhờ nhà chị họ.

Lại nói lần trước Trình Nhiên và Dương mua đồ ăn sáng gặp phải Khương Hồng Thược, sau đó ba người đi cùng nhau, Dương Hạ có nói cô tham gia vào. Nhưng thực tế thì Trình Nhiên đã đoán đúng, hai cô gái xinh đẹp như thế thân thiết với nhau là chuyện rất khó xảy ra, nhưng một điều y không ngờ được là, hai cô gái không quấn lấy nhau, y cũng bị ra rìa, mỗi khi tan học lủi thủi một mình.

Hai cô gái như có giao hẹn ngầm gì đó, đầu tiên là Tô Hồng Đậu, Mã Khả đợi Khương Hồng Thược, mấy cô gái kết bạn cùng nhau về cùng. Dương Hạ cũng vậy, cô xinh đẹp, tính cách ngoài lạnh lùng trong lại thân thiện nhiệt tình, nên rất nhiều bạn, buổi tối tan học bạn cùng lập kéo cô đi cùng, oanh oanh yến yến tạo thành cảnh đẹp trong trường.

Trình Nhiên đáng thương được đám nam sinh Trương Bình, Lưu Cảnh Thụy thu nhận, thường là thế, nam sinh thành một nhóm, nữ sinh thành một đám. Đương nhiên cũng có một ít đôi tiểu tình lữ như hình với bóng, cũng có nam sinh gọi nữ sinh nào đó tới một góc kín đáo trong trường thì thầm to nhỏ.

Tối hôm đó trời rất trong, sao sáng lấp lánh, Trình Nhiên và đám Trương Bình rời cổng trường, đi trên con đường kiến trúc Minh Thanh, vì phục vụ học sinh ôn tập tối, quán xá vẫn mở cửa, có trà sữa, nước giải khát, siêu thị, quán Karaoke, chẳng thiếu gì.

Lúc này nhóm Khương Hồng Thược cách bọn họ không xa, tuy họ chỉ là một trong vô số nhóm học sinh lúc tan học, nhưng vẫn là điểm sáng trong đêm.

“ Ê, Khương Hồng Thược ở phía trước kìa, dám tới bắt chuyện với cô ấy không?”

“ Có giỏi thì hỏi xem thứ bảy này cô ấy có rảnh không luôn đi, không thì chủ nhật cũng được.”

“ Thà hỏi luôn cô ấy sống ở đâu cho rồi.”

“ Mày dám thì mày hỏi đi.”

“ Tao sợ cái đếch gì chứ.”

Đám nữ sinh phía trước dừng lại, hình như là Tô Hồng Đậu muốn mua gì đó ở cửa hiệu quà tặng, mọi người đều đứng trước cổng, đám nam sinh vừa rồi còn nói rất mạnh miệng, khi đi qua Khương Hồng Thược thì bước chân thẳng tắp, mắt chẳng nhìn xiên, mặt mày nghiêm túc, cứ như đang thảo luận chân lý và chính nghĩa, chứ chẳng liên quan gì tới bắt chuyện với nữ sinh.

Còn ánh mắt Khương Hồng Thược thì xuyên qua đám nam sinh đơn thuần đó, dừng ở trên người Trình Nhiên mà cô luôn biết đi ở phía sau.

Hai người nhìn nhau trong tích tắc.

Một tích tắc rất nhanh, nhưng hai người như có thần giao cách cảm, trao đổi rất nhiều.

Ví như nói, toàn nữ sinh bên cạnh, cậu không gia nhập được, mình cũng hết cách.

Hoặc như nói, về nhà sớm đi nhé.

Hoặc là nói, cậu cứ ở đằng sau nhìn mình làm gì thế hả, không biết xấu hổ.

Chỉ một lát sau Tô Hồng Đậu đã mua đã mua xong đồ, mấy nữ sinh lại đi về phía trước.

Con người hoặc ít hoặc nhiều có cảm ứng với một số thứ đặc biệt, chỉ khác ở nhạy bén và chậm chạm thôi, như lúc này Trình Nhiên quay đầu lại nhìn phía sau.

Ở đó, Dương Hạ cũng đang đi cùng bạn bè, đứng ở nơi đèn đường chiếu không tới, mắt cô giống như hắc bảo thạch, dù đứng trong trong bóng tối cũng sáng ánh lên, phát hiện Trình Nhiên nhìn mình.

Ba người cứ đi trong trạng thái kỳ lạ như vậy bao lâu rồi Trình Nhiên không rõ, nhưng y biết chắc chắn đây là chuyện chưa từng có.

Không có cách giải quyết, cứ để như vậy đi.

Ngày tháng cứ vậy chậm chạp trôi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận