Trùng Nhiên

Chương 163: Tiếng ca của Tần Tây Trăn.

Ban nhạc tự luyện tập một lúc thì Tần Tây Trăn mới tới, tay xách hai cái túi lớn giơ lên cao: “ Xin lỗi các em, tôi tới muộn ... Mọi người gần đây vất vả rồi, hôm nay tôi mời các em uống trà sữa Đài Loan.”

Té ra Tần Tây Trăn tới muộn là vì đi mua thứ này à?

“ Oa, trà sữa Đài Loan. “ Thành viên ban nhạc đặt nhạc khí xuống tức thì, nhất là Trương Kỳ, nữ sinh chơi ghita bass hai mắt sáng lên, vẫn còn rụt rè:

Lâm Sở đang ngồi trên bàn đứng thẳng dậy, thế mới là tôn trọng với món ngon.

Trà sữa Đại Loan là thứ mới thịnh hành ở Sơn Hải, một cốc ít nhất 12 đồng, với Trình Nhiên mà nói thì đó là hai bữa cơm, quý giá lắm rồi. Độ hot còn hơn cả cà phê Starbucks mở lần đầu ở mỗi nơi, trở thành một loại trào lưu.

Tần Tây Trăn phát trà sữa cho từng người, khi trong túi không còn gì nữa, đám học sinh mới nhận ra: “ Cô giáo Tần, cô không mua cho mình à?”

Tần Tây Trăn mỉm cười: “ Đây là món đám học sinh các em uống thôi cô không uống.”

Quỷ mới tin, Trình Nhiên thầm nghĩ trong lòng, thứ trà sữa này giờ đắt kinh, đám học sinh bọn họ lấy đâu tiền mà uống, chiếm cứ quán trà sửa chính là đám nữ sinh đại học đấy. Huống hồ, cô giáo Tần cô chỉ hơn bọn học sinh vài tuổi thôi, đừng có mang ngữ khí bà cụ ra nói.

Trong mắt Trình Nhiên hành vi của Tần Tây Trăn rõ ràng là trẻ con bắt chước người lớn.

“ Còn cái này nữa .” Tần Tây Trăn lấy trong túi giấy ra một hộp bánh ga tô nhỏ:

“ Là bánh Tiramisu của Quan Sinh Viên, thứ này đắt lắm, cô giáo Tần, cô thật hào phóng .” Tên béo chơi trống vừa uống trà vừa đưa tay ra:

Kết quả chát một phát bị Tần Tây Trăn đánh vào mu bàn tay: “ Cái này không phải để cho em.”

Vậy cho ai?

Tần Tây Trăn đưa cái bánh tới trước mặt Trình Nhiên:

“ Tuần trước mặc dù là do em tự chuốc lấy, nhưng mà tôi xé quần của em ... Cái này coi như bồi thường nhé .”

Thành viên ban nhạc nhìn Trình Nhiên được đãi ngộ đặc thù, thầm nghĩ, cô giáo Tần đúng là ân oán phân minh.

Trình Nhiên nhận lấy: “ Được, chúng ta hòa rồi.”

Vì thế trong ánh mắt nhìn chằm chằm của đám học sinh đang mút trà sữa, Trình Nhiên bẻ một miếng bánh gato cà phê cho vào miệng, thật ngon vị bánh quy, vị cà phê, trứng, sữa với vị phô mai, ừm còn cả bột ca cao nữa ... Trình Nhiên có thể kể ra từng vị một, thời đó hiệu bánh lâu năm của Sơn Hải dùng nguyên liệu vẫn cầu kỳ lắm, không tùy tiện qua loa như sau này, đúng là thứ mùi vị quen thuộc.

Thật là ngon.

Nhìn Trình Nhiên ăn, không biết làm sao Tần Tây Trăn có cảm giác rất thòm thèm.

Trình Nhiên ngẩng đầu, phát hiện người khác nhìn mình chằm chằm, giơ lên: “ Chúng ta chia nhau nhé.”

“ Không cần, không cần, cô giáo Tần chuyên môn mua cho cậu mà, ăn đi, ăn đi, ăn chết luôn đi ... “ Cả đám nuốt nước miếng xua tay:

“ Cô giáo Tần, bọn em cứ tập luyện mãi, chưa lần nào được nghe cô hát, hay cô hát cho bọn em nghe một bài đi.” Nghỉ ngơi ăn uống xong Lâm Sở bỗng đề nghị:

Mọi người lập tức rào rào vỗ tay hưởng ứng, đúng vậy thật, mọi người nghe Tần Tây Trăn giảng bài, nghe kể âm nhạc lịch sử, được nghe cô đàn dương cầm, ghita, đàn tranh .. Nhưng mà chưa từng nghe cô hát.

Thế mà trước đó không ai nghĩ ra, cả đám nghĩ thôi đã kích động.

Trong tiếng vỗ tay nhiệt tình đó, Tần Tây Trăn hơi bất ngờ, nhưng lập tức cầm lấy ghi ta, kéo cái ghế tới trước mặt bọn họ ngồi xuống, mái tóc đen được kéo sang bên vai, khoe ra cái cổ ngà, mặt trái xoan, thanh tân ưu nhã. Chiếc áo sơ mi trắng chẳng che được vóc dáng yểu điệu của cô: “ Vậy tôi hát cho các em một bài nhé.”

Rồi rồi mí mắt hạ xuống, tay đặt lên dây đàn lướt nhẹ, trong căn phòng tràn ngập ánh sáng dìu dịu mùa đông, tất cả yên tĩnh, giống như bị sự chuyên tâm trong nháy mắt của cô làm cảm nhiễm.

- Khoác lên mình vẻ đẹp với ánh sáng lộng lẫy

Tôi đơn thuần chỉ là con ngựa gỗ xoay tròn ở thiên đường này

Chỉ để thỏa mãn mộng tưởng của đám trẻ con

Leo lên lưng tôi đưa bạn bay thật cao

Trình Nhiên vốn đang toàn tâm toàn ý tận hưởng cái bánh, giọng hát đó vừa vang lên, y như bị nó cuốn phăng, mọi giác quan trong cơ thể chỉ tập trung vào truy bắt giọng nhát đó, một giọng hát xen lẫn ôn nhu cùng có chút lảnh lót làm trái tìm người ra rung rinh.

Giọng hát đó, chính là món ăn yêu thích nhất của Trình Nhiên, là mũi tên bắn trúng khẩu vị của y, khiến Trình Nhiên ngây ngất.

Thật là hay.

- Tôi quên đi nỗi buồn chỉ có thể chạy tại chỗ

Tôi cũng quên mình vĩnh viễn bị giam cầm

Bất kể tôi có thể bên bạn bao lâu

Ít nhất có thể làm bản ảo tưởng bay cùng tôi thế nào.

- Con ngựa gỗ quay tròn làm bạn quên bi thương

Ở nơi thiên đường mang tới niềm vui này

Thấy ánh mắt hâm mộ của họ không

Đừng bận tâm tới tôi ...

Giọng hát của cô như một bàn tay vô hình nắm lấy trái tim người nghe, khẽ vuốt nhẹ, nắm chặt một chút, khiến hơi thở người ta dừng lại.

Trình Nhiên thấy miệng ngòn ngọt, tạ lần nữa ăn bánh ngọt Tiramisu.

- Con ngựa gỗ quay tròn, không có đôi cánh nhưng có thể đưa bạn bay thật cao

Rồi nhạc ngừng lại, bạn rời đi

Tôi vẫn mãi ở lại nơi này ....

Giọng hát tựa như ngân vang trong không khí, còn Tây Tây Trăn đã đứng lên, dứt khoát gọn gàng, như nữ hiệp làm việc xong giũ áo đi, ngàn dặm chẳng để lại bóng dáng ...

Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, không phải là do không đủ nhiệt tình, mà đám học sinh còn chưa hết chấn kinh, quá hay, quá êm tai.

Tần Tây Trăn lúc này mới nở nụ cười có chút kiêu ngạo, sự kiêu ngạo thuộc về lĩnh vực sở trường của cô, trước kia bị cô che giấu, ẩn mình trong trường học mà thậm chí khả năng âm nhạc sẽ bị kỳ thị, không phải môn học chính. Bởi vì những người tiếp cận cô, chẳng qua là vì cô quá mức xinh đẹp, chứ không tôn trọng sở trường của cô.

Cho nên cô không biểu diễn.

Trình Nhiên tựa hồ cảm thụ được tâm sự của Tần Tây Trăn qua bài hát đó.

Đồng thời được chứng kiến thế nào là cao thủ thực sự, Tần Tây Trăn không chỉ có giọng hát, còn có cả năng lực khống chế sân khấu. Đó là khí chất của cô tỏa ra, khiến người xung quanh phải tập trung ánh mắt vào cô ấy.

Với ánh mắt lịch duyệt của Trình Nhiên, xem MV ca nhạc của minh tinh thời đại này thấy quá thô sơ đơn giản, thậm chí còn thấy chút buồn cười, thế nhưng xem Tần Tây Trăn biểu diễn hiện trường, không bối cảnh, không dàn nhạc phụ trợ, chỉ bằng một cây ghi ta, vẫn cảm thấy thỏa mãn như vừa ăn bữa thịnh soạn.

Cũng có thể nhìn ra Tần Tây Trăn thực sự yêu tha thiết âm nhạc.

“ Thật lợi hại, em cũng muốn đạt tới trình độ của cô ... Cô Tần, có được không? “ Một đám học sinh bị kích thích rồi, từ chỗ Tần Tây Trăn, họ cảm thụ được âm nhạc là thứ mê người thế nào, nói một cách trang nghiêm hơn thì đó là sức hút của âm nhạc. Nếu nói âm nhạc là ngọn núi cao, thì Tần Tây Trăn là ẩn sĩ ở trên đó.

“ Các em à, đại khái còn kém tám con phố. “ Tần Tây Trăn không khách khí đả kích, lại còn cười với Trình Nhiên: “ Em cũng vậy đấy.”

Trời đất, nói vậy mà cũng được à, có gì mà so sánh chứ, cô là dân chuyên nghiệp cơ mà.

Phí công mình khen ngợi nãy giờ.

“ Được rồi, các em, tiếp tục luyện tập. “ Tần Tây Trăn thấy Trình Nhiên sầm mặt thì cố nhịn cười vỗ vỗ tay:

Mọi người ai về chỗ nấy, thật bất ngờ là lần này hiệu quả tốt hơn nhiều rồi, nghe không khó chịu nữa, thi thoảng nhịp điệu hòa vào nhau còn thấy vừa tai, tổng thể mà nói không còn như đội quân vô tổ chức nữa.

Đại khái là đám học sinh đều có thiên phú này cũng rất kiêu ngạo về sở trường của mình, thế nên không ai phục ai, đều muốn mình dẫn dắt, sau khi được nghe Tần Tây Trăn mới biết tài năng của mình nhỏ bé tới mức nào, bắt đầu hạ cái tôi xuống để phối hợp với nhau rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận