Trùng Nhiên

Chương 337: Đau đầu.

Cùng lúc đó trên tầng 5 một tòa nhà văn phòng, nơi này thuộc về công ty Hâm Long, nơi là phòng hội nghị lúc này có khoảng hơn 20 người trải chiếu xuống đất, ăn nhậu tưng bừng.

Ngồi trên cùng có hai người, tuy ăn mặc như nhân viên công sở, nhưng cánh tay sắn cao xăm trổ chẳng chịt, chi nhìn qua cũng biết hạng không lương thiện gì.

Lý Vĩ tay cầm chén rượu dang dở, dặn dò: “ Chỉ cần khống chế hiện trường là đủ, xem phản ứng của chúng thế nào. Nhớ, Phục Long không giống mấy chỗ mày hay tới phá phách đâu, đừng có làm bừa, uy hiếp là chính. Thăm dò phản ứng của chúng, nếu chúng phản ứng mạnh, chứng tỏ không dễ chơi, vậy nên thấy đủ là dừng, nhưng phải để chúng biết rằng là chúng đã chọc vào chúng ta rồi, chúng ta ra tay với người bên cạnh chúng, quấy nhiễu cho cái công ty đó không hoạt động bình thường được.”

Đại Đông cũng cầm chén rượu không uống, cẩn thận hỏi: “ Nếu bọn chúng không phản ứng mạnh, sợ quá thì sao?”

Lưu Vũ cười gằn: “ Thế thì coi như bọn chúng thông minh, hiểu đạo lý thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không dám mạo phạm Lưu Vĩ này. Thế thì dễ thôi, làm ăn mà, thế nào chẳng có lúc gặp rắc rối, hay như xung đột với Vương Lập Cương, sẽ cần chúng ta ở giữa điều đình. Phàm chuyện gì cũng có thể thương lượng được thôi, nếu uống vài chén chưa giải quyết được, vậy thì lại uống thêm vài chén nữa ... Phục Long phát triển tốt như thế, cũng nên lấy ít cổ phần ra cho Hâm Long chúng ta, để chúng ta còn có cơ mà ra mặt, đúng không nào?”

“ Quá đúng chứ ạ. “ Đại Đông xuýt xoa: “ Nếu thế thì chúng ta có cả cổ phần ở chỗ Vương Lập Cương, giờ lại có cổ phần ở Phục Long rồi.”

Lưu Vĩ vỗ vỗ vai hắn: “ Cho nên Đại Đông à, cậu là giám đốc sự vụ, phải chịu khó học tập ... Bây giờ thời đại thay đổi rồi, không phải dựa hết vào đánh đánh giết giết được nữa, người giang hồ cũng phải có kiến thức.”

“ Em nghe đại ca, nghe đại ca hết, đại ca, cạn. “ Đại Đông nâng chén hô: “ Bọn mày, nâng chén nào, sắp phát tài rồi.”

Số còn lại hú hét nâng chén lên, cũng chẳng biết hai vị đại ca nhắc tới chuyện gì, dù sao phận của chúng chỉ là chém giết, chém ai chả là thế, quan tâm làm gì.

………… …………….

Quán nướng nhỏ phố Văn Miếu.

Thức ăn lần lượt đưa lên, mọi người nướng thịt, không khí sôi nổi hơn chút. Tần Thiên ăn ít, đa phần là nướng cho mọi người, thường thường được một đĩa thì cô chỉ gắp một hai miếng nhỏ, không ăn vội, quệt dầu cải, quấn hai ba lớp rau mới cho vào mồm.

Thực sự là khiến người ta nhìn cũng dễ chịu.

Điều Viên Tuệ cực kỳ không thích ở Quách Dật là hắn rất đào hoa, theo như tình báo tổng hợp từ nhiều bên, trước Tần Thiên, ít nhất hắn có 6 bạn gái, khi nghe Tần Thiên kể Quách Dật đòi hỏi quá đáng, cô thực sự muốn Tần Thiên chia tay cho sớm. Cho nên dù ấn tượng đầu tiên của Viên Tuệ với Trình Nhiên không tốt, nhưng cô vẫn hi vọng Trình Nhiên có thêm nhiều biểu hiện hơn người, chứ không vẻn vẹn là có một hành động ga lăng cho mượn áo.

Ăn được một lúc mới nhớ ra chưa gọi đồ uống, Tần Thiên nhiệt tình hỏi: “ Mọi người muốn uống gì?”

Trương Bình cầm cốc trà gạo lứt người ta đưa tới trước bữa ăn, uống một ngụm, làm vẻ sành sỏi có gu: “ Uống trà là được, lành mạnh, có lợi cho sức khỏe ...”

“ Coca đi, thịt nướng phải dùng coca. “ Trình Nhiên giơ tay, kỳ thực thịt nướng thì một là bia hai là rượu ba mới là coca, cơ mà chiều còn học nên loại bỏ hai thứ có cồn kia:

Trương Bình không ba hoa tiếp được nữa, chân dưới bàn đá Trình Nhiên ... Cơ mà hắn cũng muốn uống coca.

Viên Tuệ uống nước quả, Tần Thiên vẫy tay gọi phục vụ tới: “ Một chai coca, một cốc nước cam ... À hai coca, tôi cũng uống.”

“ Mọi khi bạn chỉ uống nước quả thôi mà, coca không tốt lắm.”

“ Thử xem, thi thoảng uống cũng không sao.”

Trương Bình rốt cuộc hết vờ vịt nổi: “ Mọi người uống vậy tôi cũng thêm một chai.”

Đồ uống tới, Trình Nhiên mở nắp rót từng cốc thủy tinh chia ra, Tần Thiên gói một miếng thịt, dè dặt uống thử, cảm giác tê tê ngọt ngọt đầu lưỡi, phối hợp với miếng thịt đậm đà, đúng là hết sức kích thích vị giác.

Ừm, đúng là thịt nướng cần phải có coca mới hợp, Tần Thiên bất giác ăn nhiều hơn mọi khi.

Kết thúc bữa ăn Viên Tuệ khá hài lòng, Trình Nhiên ngoại trừ mới đầu thể hiện quê mùa một chút, nhưng không tới mức quá phản cảm, người ta ở quê lên mà, thích ứng rồi sẽ khác. Còn Tần Thiên thì rất vui vẻ, ít nhất trong bữa ăn không phải khách khí gì, thích ăn sao thì ăn, tóm lại là vui vẻ.

Chỉ là hôm nay ăn nhiều quá, về phải làm thêm vài bài tập giảm béo mới được.

Lúc chia tay Tần Thiên còn nói: “ Thời gian tới nếu mọi người không bận gì thì buổi trưa chúng ta ăn chung nhé, tiền chia đều, như vậy mới lâu dài.”

Trương Bình rút kinh nghiệm rồi, nên cướp lời Trình Nhiên luôn: “ Thế không được, ít nhất phải để mai bọn này mời, sau này mới chia đều. Giao hẹn thế nhé.”

Viên Tuệ cố nén ngạc nhiên, vẫy tay tạm biệt hai người Trình Nhiên, đợi đi vào khu phòng học, mỗi bên rẽ một hướng rồi Viên Tuệ mới kéo tay Tần Thiên lại gần: “ Sao vậy, sau này mỗi ngày chúng ta ăn cơm cùng họ thật à?”

Tần Thiên liếc mắt qua: “ Vì sao không được?”

“ Thật không hiểu bạn nhìn trúng Trình Nhiên ở điểm nào được cơ, không phải là bụng đói ăn quàng chứ? Tần Thiên, mình quá hiểu bạn mà, bạn theo đuổi sự hoàn mỹ, Quách Dật nếu không phải quá đào hoa thì cũng tạm xứng với bạn, nhưng Trình Nhiên thì ... Cậu ấy quá bình thường, mình sợ bạn chỉ đã giận dỗi thôi, đã sai một lần rồi, đừng sai lần nữa.”

“ Kỳ thực không như bạn nghĩ đâu, mình không vội vàng gì cả, Trình Nhiên không phải có điểm hay sao, cậu ấy không như đứa con trai khác ra sức thể hiện trước mặt con gái, bọn mình không phải giữ ý, bữa cơm rất vui vẻ còn gì?”

Viên Tuệ nghĩ lại, thấy đúng thế thật: “ Cho nên ...”

“ Cho nên mình thấy nên tiếp xúc nhiều hơn.”

“ Cũng được, nhưng nói với bạn trước rồi đó, coi như bạn bè chơi với nhau thôi, đừng có phạm phải sai lầm như với Quách Dật, Trình Nhiên thực tình còn kém xa Quách Dật.”

“ Mỗi người có thiên hướng khác nhau. “ Tần Thiên mới đầu mời bữa cơm này có mục đích, ăn xong thấy tâm tình rất thoải mái: “ Sở trường cũng vậy, không thể đánh đồng, lỡ chẳng may cậu ấy có điểm sáng chưa nhận ra.”

“ Ừ thì có chút thời gian, xem cậu ấy thế nào. “ Viên Tuệ bị thuyết phục, đằng nào không có gì xấu:

Tần Thiên nhìn xa xa, tựa hồ hồi ức gì đó: “ Mình có cảm giác Trình Nhiên hôm nay không giống với lần đầu gặp.”

“ Ý bạn nói là cậu ấy già ngơ giả ngốc. “ Viên Tuệ thực ra cũng có chút cảm giác, nhìn lại biểu hiện của Trình Nhiên, thực sự hơi lạ: “ Bạn nói mình mới thấy đúng là có chút ... Chẳng lẽ cậu ta cố ý như thế? Hay là vì nhìn ra bạn cố ý chọc giận Quách Dật, nên cố tình làm thế ... A, vậy thì thú vị.”

“ Mình cũng không biết cậu ấy có ý gì, là người thế nào, tiếp xúc nhiều một chút, không phải sẽ rõ sao? “ Tần Thiên tủm tỉm cười:

Trình Nhiên và Trương Bình về lớp học, có vài nam sinh biết hôm nay bọn họ được Tần Thiên mời đi ăn cơm, lớn tiếng hỏi han.

Trương Bình thấy có luồng cảm giác hạnh phúc bao phủ, đám nam sinh hay chơi với họ quây quanh, hắn cố tình nói sau này không thể ăn cơm chung rồi, đã hẹn Tần Thiên ngày ngày ăn cơm với nhau, làm đám con trai hâm mộ.

Trình Nhiên thì ngạc nhiên, rõ ràng bữa cơm hôm nay y thể hiện dưới trung bình, theo lý mà nói sẽ không thể lọt vào mắt các cô gái, sau bữa cơm hôm nay thì ai trở về quỹ đạo người nấy, không liên quan gì tới nhau nữa. Sao cuối cùng lại còn hẹn sau này cùng ăn cơm.

Bị nhìn ra rồi sao?

Không tầm thường nhỉ, học sinh Thập Trung đúng là trí tuệ không thấp, một tiểu nha đầu thôi mà không qua mặt được.

Ôi, nữ sinh tuổi này ngắm nhìn thì thích chứ dính vào thì đau đầu lắm, Trình Nhiên chỉ muốn sống yên thân thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận