Trùng Nhiên

Chương 779: Mối tình đầu của Du Hiểu.

Tết Xuân năm nay Du Hiểu chẳng vui vẻ gì, cứ tâm sự trùng trùng, cho dù rất nhiều bạn bè đã trở về rồi, Liễu Anh, Dương Hạ, Diêu Bối Bối ... Còn có cả Trình Nhiên nữa, cũng không vui lên là bao.

Nghe nói Trình Nhiên ở Đại học Trung Nam ồn ào lắm, cũng gây ra nhiều tranh cãi, nhưng đó là Trình Nhiên mà, cái thằng đó có bao giờ yên phận đâu.

Du Hiểu thật lòng vui cho thằng bạn, đó mới là đồng đảng từ nhỏ tới lớn, người khác không biết chứ, hắn biết thừa, trong người Trình Nhiên luôn mang theo tinh thần nổi loạn. Không cần biết thể hiện ra ngoài thế nào, đó là thay đổi hoàn cảnh và tuổi tác, chứ lầm lì, ương bướng, không bao giờ chịu khuất phục mới thực sự là Trình Nhiên.

Nhiều chuyện đương sự không biết, Du Hiểu lại biết, ví dụ như vì sao trước kia Diêu Bối Bối cứ khắc khẩu với Trình Nhiên như thế? Kỳ thực mới đầu không phải như thế, năm xưa khi còn bé xíu, Diêu Bối Bối chắc chắc là người bám Trình Nhiên nhất, có lần cô còn mặc váy rất đẹp cùng Trình Nhiên đi nghịch cát, toàn thân bị bẩn, còn bị cát vào mắt, về nhà nói dối là đi chơi không cẩn thận ngã vào hố cát. Kết quả là nhà Trình Nhiên sang xin lỗi, nói là Trình Nhiên nhận tội rồi, hôm nay hai đứa đi nghịch cát, làm Diêu Bối Bối vốn không sao liền bị mẹ đánh cho vì tội nói dối. Định đợi vài ngày nữa hết giận đi tìm Trình Nhiên, không ngờ ra sân chơi gặp được Trình Nhiên đang khen Dương Hạ mặc váy rất đẹp ...

Thế nên đa phần là vì yêu sinh hận.

Chuyện trẻ con này có khi Diêu Bối Bối còn chả nhớ, về sau chỉ biết nhìn Trình Nhiên là chướng mắt thôi, Trình Nhiên thì cứ ù ù cạc cạc không rõ mình đắc tội gì với Diêu Bối Bối.

Du Hiểu vẫn nhớ, vì hắn luôn thấy khả năng một ngày mọi người không thể ở bên nhau mãi được, ai sẽ đi đường nấy, có gặp lại nhau hay không khó nói. Nhưng nếu một ngày có thể gặp lại, nói chuyện năm xưa, mình đem chuyện này nói ra sẽ rất thú vị.

Mặc dù bình thường hắn phổi bò thật, nhưng thực ra Du Hiểu luôn nghĩ rất xa, như hồi còn năm thứ nhất cao trung, hắn mua đất nuôi lợn làm giàu rồi, dù suy nghĩ trẻ con. Hay như mới lên đại học hắn đã kiến nghị đám bạn bè bọn họ sau này mỗi năm bỏ ra một ngày tụ tập với nhau đúng dịp Tần Tây Trăn biểu diễn.

Hắn luôn nghĩ xa như thế.

Tết này tuy gặp chuyện không vui, có điều hắn thấy bây giờ mình đã trưởng thành rồi, có những chuyện tự mình phải xử lý, là nam nhân phải dám gánh vác.

Chuyện là ở Đại học điện tử có tổ chức cuộc thi đấu Starcraft, trình độ chơi game của hắn hơn người, lọt vào top 4, được Vương Nhược Lan là hoa khôi khoa ngoại ngữ chú ý. Vương Nhược Lan là người Thành Đô, thích chơi game, chơi game cũng không tệ. Du Hiểu bằng vào trình độ chơi game mà tán được hoa khôi, chủ yếu nhất vì thường cùng vào quán chơi game, lâu ngày sinh tình.

Náo biết Vương Nhược Lan có một người bạn trai cũ, dây dưa yêu đương ba năm, hai người kỳ thực mâu thuẫn chia tay nhau chưa lâu. Đang lúc mềm yếu lấy game quên đi chuyện buồn, đúng lúc Du Hiểu xuất hiện, thế là thành đôi.

Người kia lại nghĩ rằng bọn họ đang giận dỗi thôi chứ chưa chia tay, thế là thành chuyện, hẹn hắn giải quyết vấn đề theo cách nam nhân với nhau.

Chuyện này chỉ vài người bạn cùng phòng Du Hiểu biết thôi, ngoài ra không ai biết cả. Nếu bình thường Du Hiểu sẽ kể cho Trình Nhiên đấy, nhưng đều lên đại học rồi, thấy bạn bè cũng thay đổi nhiều, chuyện vớ vẩn kiểu này tự mình giải quyết đi, giải quyết xong kể cũng được.

Tới ngày hẹn, Du Hiểu gọi thêm hai người bạn cùng phòng, vì Vương Nhược Lan nói hắn đừng tới cuộc hẹn, bạn trai cũ của cô không có ý tốt.

Nhưng Du Hiểu sao có thể để bạn gái mình bị quầy rầy mãi được, cứ tới điểm hẹn, đó là quán bar ở đường Thủy Phường, được xây dựng bên sông. Vương Nhược Lan ngồi đó, thấy hắn tới sắc mặt khó coi, trước đó cô cãi nhau dữ dội với một nam tử ăn mặc trào lưu, đó là bạn trai cũ, tên này kéo theo cả một đám đông, trong đó có một tên săm mình, đeo hoa tai, đầu đinh ngôi vắt chân cười đểu.

Ba người Du Hiểu vừa vào quán bar nhìn cảnh đó đã chột dạ, hai người bạn cùng phòng thì một hơi thấp bé thật thà, một thì cao 1 mét 82, vốn định là một trợ uy, một thì đấu lý giải quyết chuyện này, giờ tim đập chân run vẫn làm ra vẻ trấn định.

Tên bạn trai cũ kia nhà có tiền có thế, đi học chỉ là để cuối cùng kiếm lấy cái bằng thôi, tương lai tài sản cha mẹ để lại cũng ăn không hết rồi, ngoài chơi bời ra thì chẳng phải vướng bận gì. Tên ăn mặc lập dị kia là Triệu Tứ, trong nhà càng quyền thế, dù là ông chủ quán bar khá danh tiếng này cũng phải ra chào hỏi hắn.

Cũng không phải tên bạn trai cũ kia gọi Triệu Tứ tới áp trận cho mình, vì chuyện này trong mắt hắn là chuyện nhỏ, Triệu Tứ chỉ là thấy có chuyện vui thì đi theo xem trò hay.

“ Chuyện là thế này, tôi và cô ấy yêu nhau ba năm rồi, trước đó cãi nhau một trận nhỏ, xảy ra ít mâu thuẫn, nên tôi cho cô ấy thời gian để bình tĩnh lại. Chúng tôi cãi nhau lại để cậu bị kéo vào, tôi xin lỗi. “ Thái độ của hắn thể hiện ra mình là người tử tế, phong độ, cũng phủ nhận dứt khoát chuyện chia tay trong khi con gái nhà người ta nói giữa bọn họ hết rồi:

Vương Nhược Lan bị bạn trai cũ nhìn chằm chằm muốn mình nói, nước mắt ứa ra, cô thực sự thích Du Hiểu, nhưng gia cảnh nhà cô không tốt, vốn là nhà bình thường, vì đảm bảo cho người khác mà nợ tiền, cô biết nhà Du Hiểu cũng giống mình, nhà rất bình thường.

Còn bạn trai cô thì nhà có tiền, có quan hệ, mẹ hắn cũng thích cô, hứa hẹn rất nhiều.

Vì thế Vương Nhược Lan cuối cùng thút thít nói: “ Xin lỗi, em và anh ấy yêu nhau ba năm rồi, không quên được .... Để anh bị cuốn vào chuyện này, thực sự xin lỗi.”

Du Hiểu thất thần, một lúc sau gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Bạn trai cũ lúc này đã chuyển thành bạn trai chính thức rồi, càng có chỗ dựa đường hoàng nói: “ Người anh em, vậy là rõ ràng rồi nhé, hôm nay tôi rất khách khí, sau này ở trường mong cậu đừng quấn lấy bạn gái tôi nữa, nếu không thì không dễ nói chuyện thế này đâu.”

Du Hiểu cay đắng gật đầu, xoay người bỏ đi.

Triệu Tứ hôm nay tới xem trò vui, không ngờ kết thúc lại buồn chán như thế, ngáp dài một tiếng, khiêu khích: “ Ê, nói chuyện với mày đó, mày không nghe thấy à, câm à? Hay mày coi tường anh em tao?”

Tức thì có hai thằng bước ra chắn đường Du Hiểu cười đểu.

Vương Nhược Lan cuống lên, định hòa giải, nhưng rốt cuộc cúi gằm mặt xuống không nói gì.

“ Chúng mày đủ rồi đấy. “ Ở quầy bar một nam tử nãy giờ đứng xoay lưng về phía trong lên tiếng đồng thời quay lại, tên này vóc dáng cao ráo, thân hình vạm vỡ, ăn mặc bình thường, nhưng khí thế không thua kém ai:

Triệu Tứ thấy người này vội đứng lên: “ Anh Phi Bạch ở đây à?”

Tạ Phi Bạch phất tay ngăn hắn chạy tới: “ Tôi đi đón bạn.”

Sau đó khoác tay lên vai Du Hiểu đang ngẩn ra: “ Mày nghĩ máy có chuyện giấu được tao và Trình Nhiên à, đi thôi, cái chuyện vớ vẩn, đếch đáng để trong lòng, đi nào .... Về bọn mình uống rượu, đám Trình Nhiên đang đợi.”

Bọn họ đi ra ngoài, đám người Triệu Tứ nhìn theo cửa qua cửa sổ.

Ngoài đỗ chiếc xe BMW màu bạc, Tương Chu đứng dựa vào cửa xe, hai tay đút túi quần, bên cạnh còn có tám người nữa, đều mặc áo vest xám, ngực phanh ra.

Nhiều người không nhận ra Tạ Phi Bạch, chứ ông chủ của Thiên Hành đạo quán trứ danh thì làm sao không biết, thấy người này vỗ vai Du Hiểu rồi liếc mắt nhìn về phía mình, cả đám rụt đầu lại.

Cả đám nuốt nước bọt, may vừa rồi ăn nói còn xem như tử tế, không thì rắc rối to rồi, mẹ nó sao chọc vào nhân vật cỡ này.

Vương Nhược Lan ngơ ngẩn ngồi đó, hồn xiêu phách lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận