Trùng Nhiên

Chương 247: Cạm bẫy. (2)

Ngay sau buổi phỏng vấn trực tiếp, Tần Tây Trăn còn thu được tin nhắn qua máy nhắn tin của Nhạc Bình Hồng, cô vốn không muốn để ý tới, nhưng Trình Nhiên khuyên cô gọi điện thoại thăm dò.

“ Chẳng qua là làm thuyết khách cho chúng thôi, có gì hay mà gọi, ông ta đem tôi đi bán một lần, còn gì tử tế mà nói .” Tần Tây Trăn ấm ức bấm số, sau đó để loa ngoài cho tất cả cùng nghe:

Quả nhiên Nhạc Bình Hồng nói: “ Tây Trăn, chuyện này em đừng có làm ầm ĩ lên nữa. Em chỉ cần im lặng là đủ rồi, phía bên kia cũng sẽ không để lộ tên tuổi của em ra đâu, sau này em có thể đổi một nghệ danh khác, đối phương sẽ cung cấp cho em một số tài nguyên hỗ trợ. Nếu như em tiếp tục gây chuyện, bất kể về dư luận hay là pháp luật, em đầu không có khả năng chiến ...”

Cộp, Tần Tây Trăn cúp điện thoại, ngực phập phồng vì tức giận.

Thành viên ban nhạc nói không nên lời nữa, ai nấy mất tinh thần ngồi nguyên tại chỗ, lúc này bọn họ mới cảm giác mình nhỏ bé thế nào trong thế giới này.

Bọn họ từng theo đuổi âm nhạc với tấm chân tình, vì vô tranh cho nên không sợ hãi gì. Thế nhưng khi thực sự va vào tường mới nhận ra, đây thực sự là thế giới mạnh được yếu thua, cừu không tranh giành với ai không có nghĩa là sói sẽ tha cho nó.

Trình Nhiên cũng im lặng, nhưng y đang ra soát lại toàn bộ sự kiện này, y có cảm giác chuyện này có vấn đề, đây không phải là thủ đoạn ứng phó khủng hoảng thông thường nên có của một công ty lớn.

Đáng lẽ khi chuyện xảy ra, Triệu Nhạc và Uông Trung Hoa phải nhanh chóng cho người liên hệ với Tần Tây Trăn, để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến mất, tránh cho ai ai cũng biết mới đúng. Với danh tiếng của họ, không thể nào đi đâm đầu vào cuộc chiến được ăn cả ngã về không như vậy, sao có thể đêm mấy chục năm danh tiếng đi đánh cược như thế.

Vậy mà chúng làm ngược lại, vậy thì vì sao?

Tình huống đó đáng lẽ chỉ xảy ra dưới khả năng là bọn chúng thực sự đuối lý, không có chút phần thắng nào, đành phải chó cùng rứt dậu.

Vậy hiện giờ ưu thế của chúng là gì?

Tần Tây Trăn không may thế nào lại là học muội của Triệu Nhạc, Triệu Nhạc thành danh đã lâu, lần trước về trường biểu diễn, Tần Tây Trăn lại là người hỗ trợ cho hắn. Còn Tần Tây Trăn lại không có chứng cứ thiết thực nào chứng minh nguồn gốc chính đáng của ca khúc, chẳng lẽ lại là một học sinh cao trung sáng tác ra?

Thế thì càng nực cười.

Thậm chí Uông Trung Hoa công khai đe dọa, còn có Nhạc Bình Hồng hòa giải, bọn chúng đang liên tiếp gây áp lực với Tần Tây Trăn, nói là muốn cô đừng phản kháng, kỳ thực đang kích thích cô phản kháng.

Nếu không Uông Trung Hoa vừa bị Tần Tây Trăn chơi một vố, thừa biết tính cách quật cường của cô, lại còn nhờ Nhạc Bình Hồng làm thuyết khách? Chỉ có một khả năng thôi, mục đích chân chính của bọn chúng là chọc giận Tần Tây Trăn, khiêu khích cô để cô tiếp tục làm ầm ĩ.

Chuyện này phân ra hai khả năng.

Nếu Tần Tây Trăn chưa định ký bản quyền bài hát, vậy chẳng còn gì để nói nữa, cô phải cắn răng chịu trận thôi.

Nếu cô có bản quyền, chắc chắn sẽ công khai ra, đây rất có thể mới là mục đích của chúng, đây là cái bẫy, lúc đó bọn chúng sẽ tung ra một tờ giấy nháp có thời gian còn lâu hơn cả bản quyền đó, hoàn toàn đánh gục Tần Tây Trăn, xác định tính chất vụ việc.

Bọn chúng không sợ lớn chuyện, ở cái nghề chỉ sợ vô danh chứ không sợ ầm ĩ, bọn chúng nhân cơ hội này tạo thế cho Triệu Nhạc, hủy luôn Tần Tây Trăn.

Một ngọn lửa vô hình cứ dần lớn lên trong lòng Trình Nhiên, một mặt là vì sự khốn nạn cực độ của đối phương, một mặt là vi y chứng kiến sự cố chấp và tình yêu của Tần Tây Trăn với âm nhạc. Cô nỗ lực từng bước vươn tay tới ước mơ, cái con hamster ngốc nhếch keo kiệt ấy cần mẫn tha từng xu từng hào về tổ, sau đó tích góp mang tới chỗ Uông Trung Hoa để xin một ca khúc.

Sự kiên trì thuần túy vì lý tưởng đó, Trình Nhiên đã lâu lắm rồi chưa thấy.

Thế nhưng đám người đó hủy mộng tưởng của cô đã đành, thậm chí còn hủy cả nhân cách và danh dự của cô để đạt mục đích cá nhân.

Một đám nam nhân hè nhau ức hiếp một cô bé mới trên hai mươi, đáng lẽ vẫn ngồi ở giảng đường thôi.

Lũ khốn, sao chúng dám làm thế chứ.

Trình Nhiên thực sự nổi giận rồi.

Sự kiện bộc phát trước sau chỉ mới một ngày, nhưng đám trẻ con ở khu tập thể Hoa Thông đi tham gia buổi tụ hội của La Chí Tiên vào ngày mùng 4 đó vừa nghe ca khúc của Tần Tây Trăn là biết ca khúc đó của ai.

Bọn họ không ngờ rằng cô giáo Tần Tây Trăn xinh đẹp từ chức rồi lại tham gia lễ hội âm nhạc, còn hát bài hát mà trước kia Trình Nhiên từng hát, trong đó có ẩn tình gì, giờ không phải là trọng điểm Du Hiểu quan tâm nữa. Trọng điểm là, Triệu Nhạc cũng hát một bài tương tự. Cho nên tối hôm đó khi chuyện xảy ra, bằng bản năng buôn chuyện bao năm, Du Hiểu biết, vấn đề lớn rồi, lòng như lửa đốt liên lạc với Trình Nhiên.

Đến ngày hôm sau bọn họ thấy Triệu Nhạc ngang nhiên đổi trắng thay đen.

Với đám trẻ con khu tập thể, đây là chuyện lớn, cực lớn là khác.

Mặc dù Trình Nhiên đã mấy lần thể hiện thiên phú âm nhạc của mình, nhưng mà họ đơn thuần nghĩ, Trình Nhiên giỏi hơn họ một chút thôi, giống như mỗi năm hội diễn văn nghệ luôn có học sinh lên biểu diễn làm tất cả trầm trồ, học sinh nghe vào tai tất nhiên là hay, nhưng ở giới chuyên nghiệp đại khái chỉ ở trình độ nhập môn.

Sáng tác ca khúc cũng không phải có gì ghê gớm, như hội văn thơ của Liễu Anh mà họ hay tụ tập đấy, thi thoảng cũng có vài bài thơ sáng tác ngay cả mẹ Liễu Anh khen ngợi đấy thôi.

Thế nhưng khi cả Triệu Nhạc và Tầy Tây Trăn cùng biểu diễn một bài hát ở sân khấu lớn, thậm chí còn vì bài hát này mà thành trung tâm của bão tố dư luận, bọn họ mới nhận ra, hình như lý giải của mình trước kia có gì nhầm lẫn ...

“ Sao rồi, sao rồi, Trình Nhiên nói thế nào? Bài hát đó rốt cuộc là sao? “ Đám Dương Hạ, Liễu Anh đã tụ tập lại, Du Hiểu vừa gia nhập một cái, bọn họ nóng lòng hỏi:

Du Hiểu lắc đầu: “ Trình Nhiên không có ở nhà, mẹ nó nói nó ra ngoài từ sớm, chẳng biết đi đâu.”

Đối với người lớn mà nói, dù biết sự kiện này thì cũng coi như là chuyện náo nhiệt trong thành phố mà thôi, hoặc như là hôm nay tổng thống Hàn Quốc Kim Dae-jung tuyên thệ nhậm chức, Nhật Bản tổ chức cuộc thi ma-ra-tông vậy, đều là tin tức.

Điều này khiến đám trẻ con có cảm giác đặc biệt, như bọn chúng nắm được một thứ chân lý mà ngay cả cha mẹ mình cũng không biết.

“ Hay là chúng ta đứng ra làm chứng, khi đó chúng ta đều nghe cả mà, bài hát là do Trình Nhiên hát, Triệu Nhạc nói là ra ngoài nghe điện thoại, nhưng ai mà biết hắn có nghe trộm hay ghi âm lại không? Chắc là ghi lại rồi, Trình Nhiên hát nhanh lắm, nghe một lần mà nhớ được thì Triệu Nhạc là thiên tài. “ Dương Hạ cảm thấy lửa chính nghĩa chảy rừng rực trong người: “ Hôm đó còn rất nhiều nhân chứng nữa, chúng ta có thể chứng minh bài hát đó là do Trình Nhiên hát đầu tiên, Triệu Nhạc cũng có mặt, như vậy tự phản lại lời hắn nói trên đài là hắn sáng tác từ thời ở học viện, cô giáo Tần sao chép của hắn. Trình Nhiên và hắn đâu có liên quan gì tới nhau.”

“ Không được, người ta là là ca sĩ, là nhân vật lớn, nói gì cũng có lý hơn chúng ta. “ Liễu Anh lắc đầu: “ Cô giáo Tần lại từng là giáo viên âm nhạc của chúng ta, dù Trình Nhiên hát thì sao, Triệu Nhạc lại bảo là cô giáo Tần dạy cậu ấy, chúng ta cãi thế nào.”

Dương Hạ không phản bác được dậm chân: “ Thật đúng là lúc quan trọng như thế mà Trình Nhiên lại không có mặt.”

“ Chắc là cậu ấy ở chỗ cô giáo Tần, bọn họ hẳn là còn liên lạc với nhau.”

Từng gương mặt non nớt nhưng lại thảo luận bão tố trong thế giới của người lớn, bọn họ lo lắng, đồng thời bất bình thay Trình Nhiên và Tần Tây Trăn, nghĩ cách góp một phần sức lực của mình vào đó.

Đó là tuổi trẻ.

Đời người chỉ có một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận