Trùng Nhiên

Chương 308: Sự kiện bài xích tập thể. (1)

Khác với sự khoan khoái mát mẻ ở Sơn Hải, Thành Đô và mùa hè không khí ẩm thấp oi bức chẳng dễ chịu chút nào, nhưng lẫn khuất trong đó lại có mùi thơm đặt biệt. Không giống với tháng 7 tới Thành Đô, khi đó Trình Nhiên chủ yếu là tới thi, có cảm giác nặng nề số mệnh, còn bây giờ thì nhàn nhã hơn nhiều.

Chuyện Phục Long mua lại Hoa Thông vẫn còn râm ran ở trên tỉnh, một công ty sắp sụp đổ, được cải tổ sau đó phục sinh rồi mua lại công ty mẹ, thực sự là động lực cho rất nhiều quốc xí đang lâm tình trạng tương tự có động lực để cải tổ. Chính phủ cũng muốn lấy đây làm điển hình để tuyên truyền.

Giờ 22 thành phố của tỉnh, Phục Long lấy được thị trường của 14 cái, trong những nơi này tỉ lệ thị trường của Phục Long đều trên 60%, cá biệt có nơi đạt 90%, đôi khi do chính phủ dẫn đầu, cơ quan sự nghiệp đều thay thiết bị của Phục Long. Nhờ sản phẩm của Phục Long ổn định dễ sử dụng không cần xem tài liệu nước ngoài, phục vụ tới nơi tới chốn, lại không đắt, nhanh chóng chinh phục người dùng.

Trước kia muốn làm giàu phải làm đường, giờ muốn làm giàu phải có đường thông tin cao tốc. Lãnh đạo địa phương nào chả muốn chính lệnh thông suốt, thông tin mau chóng và đảm bảo là nhu cầu cơ bản của chính quyền. Trước kia thị trường bị công ty lớn lũng đoạn, khiến phương diện này bị người ta hạn chế, chi phí lắp đặt bảo dưỡng vừa đắt đỏ lại phiền hà, làm chính phủ các nơi không hứng thú viện hiện đại hóa, khiến nhiều nơi thông tin trì trệ, lạc hậu mấy chục năm.

Giờ xí nghiệp bản địa quật khởi, đồ rẻ, ai cũng dùng được, chuyển cải tạo hệ thống cũ nát lạc hậu được nhiều nơi đưa vào lịch trình.

Cái tên bọn họ lựa chọn tất nhiên là Phục Long.

Ở tỉnh Tứ Xuyên này, vì nguyên nhân lịch sử, chiếu theo quy mô thị trường thì thị phần lớn nhất lần lượt là của ba công ty lớn Bối Thác, Fujitsu, NEC. Giờ do sự quật khởi của Phục Long, cục diện đã thay đổi, Bối Thác mạnh nhất cũng liên tiếp đánh mất trận địa, không cần nói tới NEC và Fujitsu tồn tại trong khe hẹp. NEC và Fujitsu tuy là ông lớn, nhưng bố trí không tốt, thêm vào trước kia vì phục vụ không tốt làm mất lòng người, nay còn liên tục bị ăn mòn thị phần, vị trí khó xử, bọn họ không biết nên đáp trả lại hay không vì lợi nhuận của họ ở đây vốn không cao.

Còn Bối Thác không ngừng tăng cường lực lượng chặn đứng Phục Long.

Mục tiêu cuối cùng của cả hai là Thành Đô, chiến trường quan trọng nhất sẽ diễn ra ở đây.

Khi mẹ con Từ Lan tới Thành Đô thì Trình Phi Dương vẫn bận tối mặt không tới được, chỉ bảo lái xe đi đón, chuyện này hai mẹ con cũng xác định rồi, chẳng oán trách gì nữa.

Nơi Trình Nhiên vào ở là khu tập thể công ty Hoa Thông do ban thư ký thuê, sở dĩ không mua nhà là vì Phục Long còn cần dùng cái xác của Hoa Thông, từ tòa nhà tổng bộ, thiết bị, nhà máy tới nhân viên kỹ thuật lành nghề, cho nên cần hòa nhập với quần chúng. Nhà họ vào ở trong khu tập thể là phát đi tín hiệu tổng giám đốc mới muốn chung lưng đấu cật.

Đó là điều Trình Phi Dương luôn kiên trì, chuyện lãnh đạo tổng công ty xa dời quần chúng, không hiểu tình hình cơ sở không cho phép tái diễn. Theo hắn đó là nguyên nhân chính khiến Hoa Thông sụp đổ quá nhanh chóng.

Hai mẹ con chỉ mang ít vật dụng tùy thân đi tàu hỏa lên Thành Đô, còn đồ đạc thì công ty chuyển nhà vận chuyển, đợi ở ngoài công ty tới trưa thì xe tới nơi, mang hành ly vào khu tập thể, còn chuyển đồ thì có nhân viên công ty lo rồi.

Căn phòng thuê ở tầng 2, vị trí tổng bộ Hoa Thông nhìn một cái là biết sự ưu việt của nó, năm xưa Thành Đô vì phát triển sản nghiệp thông tin, chính phủ ưu ái cấp cho Hoa Thông mảnh đất phong thủy tốt.

Một bên là công viên văn hóa, kề sát bờ Cẩm Giang, gần đó có bệnh viện, có thắng cảnh Thanh Dương Cung vang danh xa gần, gió thổi vi vu, chim kêu lích rích, đi làm ở nơi này đúng là khoan khoái.

Trình Nhiên biết về sau công ty Hoa Thông sụp đổ, từ mảnh đất này mọc lên cao ốc văn phòng, trung tâm thương mại, nhà hàng ăn uống, tuyến tàu điện ngầm trọng yếu chạy ngang qua, thành đất giá trị thương nghiệp với lượng khách ra vào cực lớn.

Còn 1998 này, xung quanh hết thảy phẳng lặng như nước, màu xanh vẫn chiếm ưu thế chủ đạo, phong cảnh tú lệ thanh bình, không có trung tâm thương mại suốt ngày huyên náo bởi đủ loại hoạt động quang bá. Chỉ có vài tỏa nhà thương mại vuông vức như cái hộp, lúc này nhìn rất thời thượng nhưng trong mắt Trình Nhiên quê phát khiếp, rải rác quanh đó có ít kiến trúc trước giải phóng thấp lè tè. Xa hơn một chút một tòa nhà tên Ngân Hạnh Xuân Thiên treo biển bán với già 3200 đồng mét vuông, loại đắt đỏ nhất Thành Đô, người sống trong đó khiến ai nấy nhìn với ánh mắt hâm mộ.

Tất cả đang ở trạng thái manh nha cho sự thay đổi nghiêng trời lệch đất sau này.

Nói ra thì khu tập thể công ty Hoa Thông đẹp lắm, tuy nhà xây hơn 10 năm trước rồi, nhưng không hề mang tới cảm giác cũ kỳ, tường ngoài quét lớp sơn PTFE màu xám, bám dính chống mốc rất mạnh, không giống như căn nhà cũ là tường loang lổ bông tróc. Khuôn viên trong khu tập thể cũng rộng, có tới mười mấy tòa nhà, ngoài mỗi tòa có vườn hoa cùng ít cây cỏ, phối hợp với công viên gần đó tạo cảm giác sống trong viên lâm, có thể thấy công ty Hoa Thông trước kia lắm tiền nhiều của thế nào.

Nhà cũng rất rộng, khác với căn nhà 83 mét vuông ở Sơn Hải, căn nhà thuê với giá 600 đồng một tháng này, 130 mét vuông, 3 phòng ở, 1 phòng khách, 2 nhà vệ sinh.

Không hi vọng gì vào Trình Phi Dương hết, gọi điện thoại còn vội vàng nói gì tới nơi, mất cả buổi chiều hai mẹ con mới chỉ huy được ba nhân viên công ty đưa đồ đạc vào phòng, nhưng muốn vào ở được thì vẫn còn tốn vài ngày nữa.

Đồ đạc vứt ngổn ngang, bụi cũng nhiều, còn phải thuê người dọn dẹp vệ sinh, Từ Lan tính thuê phòng ở khách sạn gần đó ở tạm đã.

Khi Trình Nhiên đang vận chuyển quạt điện vào phòng thì phát hiện một nam sinh mặc quần âu áo sơ mi trắng đứng nghiêng người dựa vai vào cửa nhìn y.

Nam sinh này nổi bật nhất là mắt to, mặt mày vuông vức, lông mày đen rậm như sâu róm, cho người ta cảm giác dương cương chính khí, kỳ thực trước đó nam sinh này đã đi qua tầng lầu, còn nhìn mấy lần, đại khí đợi nhà họ sắp xong xuôi mới tới cửa phòng đợi.

“ Thì ra người thuê nhà của Nguyên Bân là cậu à, khu tập thể này có nhiều người chuyển đi rồi, người bán nhà, người cho thuê, người càng lúc càng tạp, chẳng được yên bình như trước. Tôi cũng muốn chuyển đi, nhưng mà ở đây từ nhỏ tới lớn bao năm, bạn bè đều ở đây, nếu thực sự muốn đi rất không nỡ.”

“ À phải, tôi tên là Liên Hốt, hốt này đọc là hổ trong con hổ, cho nên người đơn vị gọi tôi là Liên Tiểu Hổ, cậu khỏi tôi là Tiểu Hổ cũng được, có điều chữ hốt này của tôi không tầm thường đâu, cậu có biết xưa kia vào chầu thiên tử không, quan viên đại thần tay cầm thẻ ngọc, gọi là hốt, ông nội tôi lấy tên này cho tôi, hi vọng lớn lên tôi làm quan lớn.”

“ Ê, cậu là ai, chuyển vào đây ở thì kết bạn đi, sao không nói gì thế?”

Trình Nhiên đưa tay quệt mồ hôi trên trán, chỉ vào trong nhà, thở không ra hơi: “ Cậu đợi tôi mang cái quạt điện này vào nhà đã rồi thong thả nghe cậu nói được không?”

Liên Tiểu Hổ nghe vậy ngại ngùng: “ Đừng để ý nhé, tôi biết đôi khi mình nói hơi nhiều, chủ yếu là trong khu tập thể chúng tôi gần đây lượng người lưu động lớn, người tới thuê nhà, mua nhà rất nhiều. Cha tôi nói, xã hội này sợ nhất là nơi ở thành phần phức tạp, lòng người cách cái bụng làm sao biết người ta làm cái gì, cách đây không lâu có một khu tập thể bị cảnh sát bao vây, trong đó có tên tội phạm bỏ trốn nhảy từ tầng tám .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận