Trùng Nhiên

Chương 442: Hào quang chiến đấu.

“ Sảng khoái lòng người, đúng là sảng khoái lòng người. “ Trong biệt thự bên sông ở Hoàn Hoa Khê, Trần Tuệ Nghiên nhảy cẫng lên hò reo như thiếu nữ: “ Vi Vi, cô vẫn là thiếu nữ nóng tính đầy nhiệt huyết chính nghĩa năm xưa, gặp phải thế lực hắc ám, một lòng kiên định ủng hộ diệt trừ ... Tôi phục cô đấy, những lời lẽ đanh thép chính tà bất lưỡng lập ấy, người ta không phục không được, sau này tiền đồ vô hạn, tôi nhất sẽ đeo bên người cô mãi .”

Khương Vi Cầm đẩy Trần Tuệ Nghiên đang ôm cánh tay mình ra, mặc dù bọn họ cực kỳ thân thiết, nhưng hành vi ngây thơ này cũng phải 20 năm rồi chưa từng có, thoáng chốc cô cảm giác mình trẻ hơn rất nhiều: “ Đừng có dính lấy người ta nữa.”

“ Cái này gọi là lòng người hướng về, sức hút nhân cách, hi hi .” Trần Tuệ Nghiên chưa hết hưng phấn: “ Cái tên Lôi Vĩ trước kia như sấm nổ bên tai, ai dám trêu chọc vào hắn chứ? Giờ thì hắn vừa ngã một cái, vô số người nhảy vào đạp thêm, có thể thấy chuyện hắn làm trước kia khiến người người phẫn nộ thế nào. Tôi nghe nói còn có tên phó tổng giám đốc của Bối Thác cũng có vai trò lớn trong tổ chức tội ác này, lợi dụng thế độc quyền chèn ép các nhà máy, đây là hành vi gây trở ngại tiến bộ xã hội.”

“ Không phải nói những lời đường hoàng đó, tôi biết vì sao cô lại vui mừng như thế. Nhưng nói gì thì loại người như Lôi Vĩ ngã xuống là chuyện tốt.”

“ Tôi tất nhiên là được hưởng lợi chút ít, hòn đá cản đường bị đá văng rồi, sau này bớt một phần cố kỵ. Có điều kẻ thủ lợi lớn nhất là Phục Long, nghe nói tổng giám đốc của Phục Long chính là cha người bạn kia của Hồng Thược .”

Khương Vi Cầm vồn trên mặt có chút ý cười, nghe câu này dần dần thu lại, nhìn chằm chằm cô bạn ưa náo nhiệt chưa bao giờ ngại làm lớn chuyện: “ Cô có ý gì đấy?”

Trần Tuệ Nghiên vội lắc đầu: “ Tôi làm gì có ý gì ... Chẳng qua là tôi muốn biết vị chủ mẫu anh minh thần vũ cô tiếp theo đây sẽ xử lý thế nào thôi.”

“ Bông hoa nhỏ nhà chúng tôi cũng lớn rồi, tự có phán đoán của mình, tôi đã nói, tôi không can dự vào việc của nó. “ Khương Vi Cầm nói tới đó hơi dừng lại: “ Có điều tôi rất muốn gặp đứa bé đó.”

Ngửi thấy mùi náo nhiệt Trần Tuệ Nghiên thúc giục: “ Mau nói rõ hơn, nói rõ hơn.”

“ Hồng Thược không phải nói muốn mời vài người bạn ăn cơm à, tới khi đó làm ở nhà là được.”

Câu nói này nghe rất bình thường, nhưng mà Trần Tuệ Nghiên nhìn cô bạn thân thời học sinh đã nóng tính của mình, lúc này mắt hơi khép lại, con ngươi tựa như lóe sáng.

Mà cái ánh mắt đó cô nhìn thấy nhiều lần rồi.

Đó là cả thời đại học huy hoàng của bọn họ, từng ở hội nghị bình bầu dân chủ, một mình vì chuyện lớn chuyện nhỏ đại chiến quần nho, đó là thời kỳ Khương Vi vô địch thủ.

Đó chính là Khương Vi truyền kỳ ở trường học năm xưa, từ khi làm vợ làm mẹ không còn thấy nữa, giờ Trần Tuệ Nghiên nhận ra ánh mắt đó giống hết năm xưa.

Đó là hào quang chiến đấu.

Phục Long nằm sát bên công viên Văn Hóa, đã được phê duyệt dùng một mảnh đất của công viên, khu văn phòng và nhà ở mới bắt đầu được xây dựng. Chuyện này lọt vào mắt người khác liền có ý nghĩa không tầm thường, đó là Phục Long đang mở rộng, Bối Thác không cách nào cản bước nữa rồi, cái công ty từ thành phố nhỏ đi lên đó đã chính thức xác lập chỗ đứng ở Thành Đồ, đang vươn mình thành người khổng lồ.

Nhờ sự kiện Lôi Vĩ, ở Thành Đô bây giờ, Phục Long ít nhiều có sắc thái truyền kỳ, đó là danh tiếng, danh tiếng ở mức độ nào đó đem lại lợi ích vô hình cho công ty, ví dụ như tuyên truyền, hay giảm bớt thời gian tìm kiếm người hợp tác.

Rất nhiều công ty ra sức làm quảng cáo, đẩy mạnh tinh thần diện mạo của công ty, ngay cả trang phục cũng phải thống nhất, đó là vì đem lại cảm giác đáng tin cậy cho khách hàng và đối tác. Phục Long trải qua sự kiện này thanh danh vang dội, khiến rất nhiều xí nghiệp bản địa kinh doanh thời gian dài không đạt được hiệu ứng này rất ghen ghét.

Nhưng ghét cũng chẳng làm được gì, Phục Long không chỉ mở rộng tự lớn mạnh mà còn hỗ trợ các nhà máy bản địa, tạo hình tượng phát triển rực rỡ.

Mặt khác những căn nhà mới xây cũng là để dự trữ tương lai thu hút nhân tài, hiện trong nội bộ Phục Long cổ vũ "kế hoạch học trưởng học tỷ", dùng những nhân viên xuất thân từ trường danh giá, thu hút nhân tài tới công ty, những căn hộ có thể dùng làm nơi ở bất kỳ lúc nào đó chính là ưu thế Phục Long đưa ra.

Ở trong thời đại xí nghiệp phát triển và mở rộng một cách thô bạo này, học sinh đại học không được xí nghiệp trong nước trọng dụng quy mô lớn.

Một phần lý do là chế độ giáo dục trong nước tạo ra những nhân tài giấy thiếu thực tiễn ảnh hưởng tiến độ sản xuất.

Nguyên do khác là các xí nghiệp lúc này đều là do người sáng nghiệp lập nên, chưa chính quy, quản lý theo hình thức độc tài và gia tộc, sinh viên đại học không có cơ hội thi triển.

Còn Phục Long lúc này lại tích cực thu hút nhân tài từ trường đại học, trọng dụng nhân viên kỹ thuật xuất thân từ tường cao đẳng đại học, đồng thời thu hút bạn học đàn em của ho cũng là do tư tưởng đơn giản của Trình Phi Dương, hắn năm xưa trong bộ đội làm việc ở mỏ than, dựa vào cái đèn pin cầm tay thi vào đại học, vô cùng coi trọng tri thức.

Trong công ty cũng có người không tán đồng, họ chỉ muốn tìm người có kinh nghiệm trong các xí nghiệp lớn khác, nhưng uy tín của Trình Phi Dương quá cao, ý chí của hắn vẫn được thực thi.

Kỳ thực đây cũng là sự độc đoán của người sáng nghiệp rất phổ biến thời ấy.

Trình Nhiên không có ý kiến gì cả, cha đã không cần y lắm lời nữa, mà y thì cũng có việc của mình.

Mặc dù biết chuyện mình có thể làm ở thời đại này rất nhiều, nhưng mà Trình Nhiên hấp thụ bài học quá khứ, không muốn ôm toàn bộ mọi việc vào mình, không thể nào nắm trong tay loạt thứ đang ở đầu sóng ngọn gió của thời đại mà vẫn có thể giữ được tấm thân tự do.

Cho nên ở mặt trang web đã có Tạ Càn làm, ở lĩnh vực viễn thông có cha tham gia, ở mặt thông tin có Lý Minh Thạch đang nhảy vào, nền tảng game có Trình Tề hăng say trong đó, Thiên hành đạo quán có sự tận tụy của Tương Chu. Còn y thì trốn trong Thập Trung, làm một người bình thường, hưởng thụ một phần an nhàn yên bình hiếm có đồng thời lặng lẽ bàn mưu tính kế.

Thi thoảng Trình Nhiên cũng đắc ý lắm, cái gì mình cũng nhúng tay vào rồi, nhưng cuộc sống không hề bị ảnh hưởng, giống như trời đổ mưa rào nhưng chẳng có giọt nước nào dính lên người, rất là tiêu sái.

Còn ở trường học, giữa y và Khương Hồng Thược ngày càng có sự ăn ý khó diễn tả.

Mặc dù do dư âm của sự kiện Lôi Vĩ làm trong nhà hết sức cẩn thận, không cho Trình Nhiên đi chơi. Càng giai đoạn nghỉ Tết Xuân đến gần, trị an phức tạp lại càng thêm thận trọng, đi học luôn có người đưa đón, Trình Nhiên đánh mất cơ hội tan học cùng Khương Hồng Thược bắt xe buýt về nhà, thậm chí là "thuận đường" đưa cô về tận nhà tranh thủ thăm dò một phen.

Nhưng dù gì mỗi ngày vẫn có thể gặp nhau.

Bình thường trên lớp Khương Hồng Thược học tập vô cùng chuyên tâm, cô có nguyên tắc của mình, thậm chí đôi lúc khác ương bướng cứng nhắc, làm chuyện gì phải nghiêm túc chắc chắn, ít nhất phải có thái độ đàng hoàng, không cho cưỡi ngựa xem hoa.

Ngoại trừ không mắng mỏ Trình Nhiên ra, ở mặt này Khương Hồng Thược chẳng khác Dương Hạ, không hiểu sao, y toàn gặp phải những cô nàng tham vọng bừng bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận